Lời cảm ơn cuộc sống
Khu nhà 12 căn tôi ở xưa nay, bây giờ được giải tỏa để xây dựng đô thị mới theo kế hoạch của tỉnh. Nhà nước đền bù cho 12 chủ hộ thật thỏa đáng. Tôi được về nơi có cảnh trí đẹp, thoáng đãng hơn chỗ cũ rất nhiều. Khá đông bạn bè, bà con lối xóm đến thăm nhà mới của tôi, ai cũng khen, mừng cho tôi về già có nơi ở tốt lành, yên vui.
Hôm đó có cô giáo già đến mừng nhà tôi, cô dạo qua các nơi trong nhà ngoài sân, đến đâu cô cũng hài lòng, khen “được lắm”. Khi xuống nhà bếp, cô nghe có tiếng nước chảy nho nhỏ, cô nói như vừa phát hiện sự cố: “Nước ở đâu chảy kìa, khóa lại đi”. Vừa nói, cô vừa đảo mắt tìm. Tôi đáp: “Không phải đâu. Em để nó chảy đó”. Cô hỏi: “Chi vậy?”. Tôi cười đáp: “Tiết kiệm mà cô… Đồng hồ nước không nhảy, mình đỡ tiền nước”. Cô ấy mở to mắt nhìn tôi, nói: “Xài nước mà không cho đồng hồ nước nhảy là hành vi ăn cắp, nghen em”. Nghe vậy, tôi tức giận nói: “Người ta tham nhũng,người ta đục khoét gấp trăm triệu lần… có sao đâu”. Cô bình tĩnh trả lời: “Ai làm ác, người đó nhận nghiệp quả ác. Tôi thấy nhà em có thờ Phật, em đã quy y thọ ngũ giới, biết tụng kinh gõ mõ… em ăn cắp, được sao? Tội này là tội thứ mấy của ngũ giới, nhớ không?”.
Thưa quý độc giả.
Lúc đó tôi thật như người từ cơn mê tỉnh dậy. Tôi hổ thẹn nói: “Trời, vậy mà em còn biểu nhiều người làm cách đó để tiết kiệm!”.
Qua bài viết này, tôi chỉ muốn thâu hồi lại hết những lời chỉ bảo độc địa xấu ác kia của tôi; đồng thời, tự chừa thói tham lam vô lối. Và xin cảm ơn cô giáo già, đúng là con nhà Phật biết vâng lời Phật dạy, trong từng việc nhỏ còn khuyên người khác làm tốt năm điều giới luật…
Chân An Hoa, thị xã Hà Tiên, tỉnh Kiên Giang
Một ngày như mọi ngày, tôi đón chuyến xe buýt quen thuộc đến trường. Và một ngày như mọi ngày, chiếc xe buýt chật ních những hành khách cùng với tất cả sự ồn ào hối hả của nó. Kẻ đi làm, người đi chợ… ai cũng mong cho xe chạy nhanh hơn để sớm đến nơi hoặc về nhà, hoặc đơn giản là để thoát khỏi cảnh tượng chen chúc kinh khủng này. Bỗng, lẫn trong đám đông đang chen lấn, tôi thấy một phụ nữ khoảng chừng 30 tuổi, tay cầm quyển kinh nhỏ đang cầu nguyện một cách bình thản như không hề có tiếng ồn và sự xao động xung quanh. Nhìn cảnh cầu nguyện đó, với vẻ mặt thanh thản của người phụ nữ, tự nhiên tôi thấy xúc động lạ, và sự bực dọc của tôi dường như cũng không còn nữa. Tôi bắt chước người phụ nữ ấy, nhưng thay vì cầu nguyện, tôi quay về với hơi thở của mình, hít thở thật sâu và thầm niệm danh hiệu Đức Quán Thế Âm Bồ-tát. Nhờ vậy, tôi không còn cảm thấy bị phiền nhiễu bởi hoàn cảnh xung quanh. Tôi chợt hiểu ra rằng, mỗi người có mỗi cách khác nhau để sống và thực hiện cuộc sống của mình. Tuy nhiên sống như thế nào cho bình an trong hiện tại mới là điều quan trọng. Xin cám ơn cuộc đời, cám ơn sự cầu nguyện của người phụ nữ trên xe buýt, vì nhờ đó mà tôi nhận ra được giá trị cuộc sống, đó là sự bình yên trong hiện tại khi ta biết quay về với chính mình. Và cũng xin cầu nguyện cho tất cả mọi người biết quay về với chính mình để cảm nhận được sự bình yên, dù chỉ là giây phút mà thôi.
An Thọ, chùa Pháp Quang, Số 71, đường Liên Tỉnh 5, phường 5, quận 8, TP.HCM
Category: Sưu Tầm