Thơ – Hơi thở của đá (Nguyễn Thanh Xuân) | Diệu pháp liên hoa (Tịnh Bình)

Bỏ bê đô hội bên đời,
Chỉ mang theo một nụ cười phù du.
Tìm chùa leo dốc chân tu,
Rừng sâu… sâu hút như tù mù tôi!

Cõi người lăn lóc xa xôi,
Bỗng xanh chiếc lá trên môi phàm trần.
Chuông chùa vọng đá bâng khuâng,
Tình thương mở lối, rót từng câu kinh.

Đoá lòng vách núi hồi sinh,
Suối reo nguồn cội, tự nghìn năm xưa.
Sự đời được mất hơn thua,
Đắm trong thạch tự, gió lùa an nhiên.

Tôi mang gánh nặng ưu phiền,
Thở hơi của đá tan miền cao xanh!

Nguyễn Thanh Xuân

 

Diệu pháp liên hoa

 

Bỏ trăng ở lại đêm trường,
Bỏ tôi ở lại giữa đường nhân gian.
Trông lên côi cút mảnh vàng,
Cúi đầu lẻ giọt sương tan ngậm cười.

 

Bi bô tập nói tiếng người,
Hơn thua mặc cả chợ đời lao xao.
Quen bùn ngại nỗi thanh cao,
Đường mê lối tục ra vào lấm lem.

 

Ma ni ngọc ẩn tàng sen,
Ngàn lời Diệu pháp, thắp đèn liên hoa.
Hải triều tiếng Phạm âm ba,
Phơi kinh đá cũ sáng lòa phong rêu…

Tịnh Bình

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *