Sài Gòn mùa thu đẹp man mác, từng tia nắng lung linh xuyên qua vòm lá. Hồ Con Rùa, những cánh hoa dầu thả chầm chậm, xoay trong gió, thiếu bàn tay người nâng niu. Sài Gòn vẫn cố mỉm cười khi đang vật vã vì dịch bệnh, giống như tôi vẫn hy vọng và nguyện cầu cho thành phố mau trở lại bình yên.
Ngày đầu tháng 8, tôi được tin gia đình cậu ruột ở quận Bình Thạnh dương tính COVID-19, phải điều trị tại bệnh viện dã chiến. Mỗi ngày, má tôi lo lắng nhiều hơn khi nghe tin mợ và em trai có chỉ số SpO2 xuống dưới 90% dù đã thở máy. Rồi đến tin gia đình dì và cô tôi ở quận Phú Nhuận dương tính, COVID-19 không chừa một ai, dù mọi người cũng cố gắng giữ an toàn. Cả nhà tôi lo lắng nhưng không biết phải làm gì ngoài động viên tinh thần và cầu nguyện…
Sau bốn mươi ngày điều trị, nhờ phép mầu từ những thiên thần áo trắng, cả gia đình tôi được khỏi bệnh, âm tính và xuất viện. Mợ tôi xúc động kể cho tôi nghe về khoảng thời gian cận kề lằn ranh tử sinh và những hy sinh thầm lặng của đội ngũ y bác sĩ, các bạn điều dưỡng cùng tình nguyện viên. “Mợ nợ mọi người một mạng sống vừa được tái sinh”, mợ tôi hồi tưởng.
Qua lời kể của mợ, tôi như hòa mình vào không gian bên trong bệnh viện dã chiến để cảm nhận tình cảnh nơi đây… Ngoài việc dành hết sức lực cứu chữa, chăm sóc bệnh nhân, các y bác sĩ còn là chỗ dựa tinh thần vững chắc, từ việc làm hồ sơ đến lắng nghe, quan sát bệnh nhân, hỗ trợ, giúp đỡ đồng nghiệp, nhất là phải gạt qua một bên nỗi đau mất người thân, bạn bè. Chiếc máy đo sinh hiệu và máy thở đang báo động khi bệnh nhân trút hơi thở cuối cùng nằm đó. Sự yên lặng như cố che lấp nỗi đau đang nuốt ngược vào lòng của đội ngũ y bác sĩ, hòa cùng nỗi đau của gia đình bệnh nhân ở đâu đó ngoài kia.
Bức tường trắng, giường bệnh trắng với cánh cửa mở ra khép vào. Mợ nằm đó, nhắm mắt nghe đêm thức, buồn vui trong gang tấc, đội ngũ lương y giành giật từng mạng sống bệnh nhân từ tay tử thần với những lời động viên: “Thở, cố gắng thở, thở là sống, thở để giành sự sống”. Mợ tôi hít thở yếu ớt nhưng không bỏ cuộc, bờ sinh tử chỉ cách nhau nhịp thở, mợ mơ ngày về đoàn tụ cùng gia đình, được tắm gội thỏa thích, thơm tho, được ôm các cháu nội, ngoại vào lòng mà hôn hít; hai vợ chồng già tay trong tay sánh bước giữa Sài Gòn lung linh ánh đèn màu, khu phố thân quen không còn rào chắn và nụ cười chào nhau không cần che kín mặt, không còn cách ly, không còn giãn cách, một Sài Gòn lại khỏe mạnh, bình yên.
Mợ mở mắt và bắt gặp cô y tá với đôi bàn tay nhăn rộp, khô khốc, móp méo khi phải mang găng y tế cả ngày, cặp kính mờ hơi, mồ hôi đọng lại sau tấm chắn… Dẫu mệt mỏi nhưng các thiên thần áo trắng vẫn cư xử với các bệnh nhân thật dễ thương, dịu dàng, từ tâm như mẹ hiền. Nằm thở máy, ăn uống và đi vệ sinh tại chỗ, tất cả đều nhờ vào bàn tay của các bạn điều dưỡng, thanh niên tình nguyện, họ không ngại dơ bẩn, cực nhọc… Hết lòng giúp đỡ, hỗ trợ bệnh nhân, mợ đã xúc động rơi nước mắt trước việc làm của các bạn ấy.
Chai nước truyền dịch chầm chậm rơi từng giọt, cứ ngỡ tàn hơi nhưng nhờ sự tiếp sức của những thiên thần áo trắng mà mợ tôi đã vượt qua ranh giới tử thần trong gang tấc. Trước ngày xuất viện, mợ chứng kiến cảnh nữ bác sĩ nơi tâm dịch nhận tin dữ từ gia đình: Mẹ mất. Đôi vai luôn vững chãi gồng gánh, yêu thương bệnh nhân run lên bần bật, mợ biết cô ấy tâm trí rối bời, day dứt vì đã không thể bên mẹ chăm sóc những ngày cuối đời, phút sanh ly tử biệt cũng không có mặt để chịu tang. Tiếng còi xe cứu thương xé nát màn đêm, nén nghẹn ngào, gượng mạnh mẽ, cô ấy gác lại niềm riêng, tập trung tinh thần cùng ê-kíp lao vào cuộc chiến chống dịch đầy cam go. Nghĩ đến đây, nước mắt mợ tôi ướt đẫm chiếc gối tự khi nào.
Sau một ngày tất bật với công việc, người mẹ khoác chiếc blouse trắng nhớ nhà, nhớ con thơ, mắt cứ đỏ hoe nhìn vào màn hình điện thoại, những vết khẩu trang hằn dọc ngang trên gương mặt. Dù mật độ công việc căng thẳng, liên tục và thường trực, mệnh lệnh của trái tim vẫn luôn vượt lên sự vất vả thể xác và căng thẳng tinh thần. Hy sinh này không thể nào đo đếm, ngôn ngữ trong tôi dường như cũng bất lực chẳng diễn đạt hết được. Tôi từng chứng kiến niềm vui vỡ òa của đội ngũ y tế khi cả khu phố có kết quả xét nghiệm âm tính, được treo bảng “vùng xanh” sau bao ngày dồn sức truy vết.
Mỗi người chúng ta hãy thấu hiểu và hợp tác để cùng vững vàng tiếp bước trong cuộc chiến đầy cam go này. Lấy đoàn kết làm vũ khí chống dịch, nhân đôi chân tình lúc hoạn nạn để người bệnh âm tính xuất viện trở về cùng gia đình trong hạnh phúc, để vùng xanh lan tỏa nhanh rộng hơn. Tôi đang xúc động, tự hào, ngưỡng mộ và biết ơn đội ngũ y tế khi viết chút tâm tình này, mong mọi người luôn khỏe mạnh, bình an, cùng niềm tin đất nước ta rồi sẽ vượt qua đại dịch COVID-19.
Lê Thị Ngọc Nữ