Thới Ngọc Minh
————————
Mẹ kể cho con về thế giới mà con sắp chào đời
Sẽ có những lời hay và không hay mà con nghe được
Sẽ có những điều đúng và sẽ có những điều sai
Sẽ có những ngày mai chông chênh và vô định
Mẹ kể cho con về một nghịch lý muôn đời vẫn tồn tại
Khi còn nhỏ thì chỉ đợi lúc lớn lên
Nhưng trưởng thành rồi ai cũng mong được một lần bé lại
Thế giới xô bồ mãi sắc sắc không không
Một kiếp trôi lăn nói là xong mà lòng hoài vướng lại
Mẹ kể cho con về những khó khăn mà con sẽ gặp
Cuộc đời này không chỉ mỗi màu hồng đâu
Dù xuất phát điểm thế nào ai rồi cũng sẽ khổ
Khổ để làm gì đâu phải khổ thế là xong
Lặn ngụp bao phen học những điều cái thân này chưa ngộ
Chứng ngộ rồi lại thấy ở đời “có gì là chứng đắc đâu”
Mẹ kể con nghe về cái tôi mà con sẽ có
Về cái thân phàm luôn đầy ắp sân si
Hãy khoan dung với chính lỗi lầm mình
Không có xấu mà cũng rằng chẳng tốt
Chỉ có tu sửa mình và tu sửa mình thôi
Ngày cuối đời đi chẳng chi còn ở lại
Mỗi cái tâm lành gieo giống bởi thế nhân
Quý ở cái thân kiếp này được tỉnh thức
Tỉnh thức rồi để thấy đời là mê
Những khen chê vốn chẳng có trên đời
Những đố kỵ rồi rớt về quên lãng
Chỉ có yêu thương và Từ bi còn mãi
Trái tim lành chẳng chết bao giờ đâu
Còn rất nhiều những điều mẹ muốn nói
Nhưng con à! Con hãy tự mà đi lấy
Mẹ sẽ ở bên đời dõi bước và yêu thương
Đạo đức đời người khổ sướng con tự vương
Những câu chuyện mỗi đời người mỗi khác
Mẹ có thể cho con hình hài dáng vóc
Nhưng tâm mình đục đẽo ở phần con
Của cải, thành công ở phước lành gieo tạo
Vun trồng gì thì hái quả ấy thôi
Định luật ở đời muôn thuở há chẳng sai
Gia tài để lại chẳng cần nhiều châu báu
Chỉ cần tâm con trong sáng như gương.