Một mùa Phật đản nữa lại về trong không khí hân hoan trên khắp thế giới. Mùa trăng Rằm tháng Tư của 2.566 năm về trước đã đi vào lịch sử của Phật giáo và trong lòng của bao người con Phật. Đó là ngày Đức Phật Thích Ca xuất hiện ở thế giới Ta bà, Ngài Đản sanh trong niềm hạnh phúc ngập tràn của chư Thiên và nhân loại.
Bảy bước sen vàng nâng gót Ngọc
Ba nghìn thế giới đón Như Lai.
Ngài đã xuất hiện rất nhẹ nhàng từ cung trời Đâu Suất đi vào hông Hoàng hậu Ma Da bằng một chú voi ngà trắng. Tiếp sự kiện vi diệu đó Ngài lại nhẹ nhàng Đản sanh tại vườn Lâm Tỳ Ni dưới gốc cây vô ưu bằng bảy bước sen nở nâng gót chân Ngài. Ngài Đản sanh bằng sự chào đón của mấy tầng trời và chư Thiên các cõi. Cách Ngài đến thế gian này thật đẹp làm sao. Con là kẻ hậu thế sanh vào thời vắng bóng Ngài nhưng qua kinh sách con cảm nhận được niềm hạnh phúc đang dâng lên trong lòng như chính mình là một trong những người dân thành Ca Tỳ La Vệ thời ấy. Đức Thế Tôn đã đến, cho chúng con có cơ hội thoát khỏi mọi sự khổ đau và giác ngộ qua những chân lý mà Ngài đã chứng ngộ. “Như người dựng đứng lại những gì bị quăng ngã xuống, phơi bày ra những gì bị che kín, chỉ đường cho những người bị lạc hướng, đem đèn sáng vào trong bóng tối để những ai có mắt có thể thấy sắc”.
(Kinh Vekhanassa, Trung Bộ kinh)
Từ khi có ánh sáng chân lý của Ngài soi sáng, biết bao người con Phật đã tìm thấy được đường đi lối về trong đêm tối của sự vô minh. Ngài cho chúng con hiểu được trong cuộc đời giả tạm này những gì là khổ, nguyên nhân của khổ, sự dứt khổ và con đường đưa đến sự chấm dứt khổ đó là Bát chánh đạo. Những chân lý vi diệu ấy đã làm lay động lòng con và đã làm cho con thức tỉnh giữa giấc mộng đời.
Qua những lời dạy của Ngài, con hiểu rằng thế gian là một ngôi nhà lửa với sức nóng không thể nào đo được, biết mình phải mau chóng thoát ra khỏi ngôi nhà ấy. Và giờ đây con đang dần bước từng bước chân để ra khỏi ngôi nhà lửa với mỗi bước là sự tu tập không dừng nghỉ để chuyển hóa tham, sân, si trong tâm mình. Con hiểu được sự sống thiêng liêng và con biết tôn trọng sự sống của muôn loài. Con biết tập sống trong sự tỉnh thức để cảm nhận rằng hạnh phúc luôn có mặt, ở ngay đây, ngay lúc này. Khi gặp những điều bất như ý hay những thứ làm mình đau khổ, con đã biết cách chấp nhận và buông bỏ chúng. Hạnh phúc hay khổ đau là do tâm mình cảm nhận, vì vậy trước những buồn vui của cuộc đời con luôn tìm thấy những điều tích cực cũng như giữ tâm bình thản khi đối mặt với những hoàn cảnh ấy. Những lúc buồn, chán nản, bế tắc con luôn nghĩ về Phật, về những lời dạy của Ngài và con nhận ra rằng Tam bảo chính là chỗ dựa vững chắc nhất trong cuộc đời con. Được về chùa, đứng chắp tay trước Phật con thấy lòng mình thật bình yên, những phiền não trong lòng bỗng tan biến hết trước sự từ bi vô lượng của Ngài. Nhờ có Phật và giáo pháp của Ngài mà con thấy mình thật may mắn, hạnh phúc khi có cơ hội được thực hành những lời dạy ấy vào đời sống hằng ngày để con được tự tại và an lạc hơn trước cuộc đời lắm những thăng trầm, khổ đau. Những câu thơ trong bài Hạnh phúc là khi của thầy Tánh Tuệ cũng là những gì mà con đã cảm nhận được từ khi bước vào ngôi nhà Phật pháp:
Hạnh phúc là khi biết được Người
Đôi bàn tay đã biết buông lơi
Những ngọn gió trần… thôi vướng bận
Mặc nắng, mưa qua… giữa cuộc đời…
…
Hạnh phúc là khi giữa đổi thay
Lắng yên – trọn vẹn phút giây này…
Ngắm bình minh đến, hoàng hôn lại
Thả hết ưu phiền… theo gió bay…
Dù bao năm tháng đã qua, vạn vật đã bao lần thay đổi, nhưng những chân lý mà Người để lại vẫn không đổi thay, vẫn phù hợp trong mọi thời cuộc. Tất cả mọi người, dù ở đâu, giai cấp hay địa vị nào nếu thực hành đúng những lời dạy của Ngài chắc chắn sẽ tìm thấy được sự an lạc từ nội tâm. Nhờ sự truyền bá và xiển dương của các bậc Tôn túc Tăng Ni, những lời dạy cao quý của Ngài vẫn còn đọng lại trong tâm thức của bao người. Những giáo lý hàm súc, làm chất liệu chuyển hóa thân tâm con người; những công trình nghệ thuật đồ sộ vượt thời gian; những nhân cách sống đã thấm sâu vào nền văn hóa của mỗi vùng, mỗi quốc gia. Đức Phật thị hiện nơi cuộc đời này như đóa hoa bất diệt nở trong vòng sanh diệt. Sự xuất hiện của Ngài đã phá tan tất cả vọng chấp, si mê, điên đảo của chúng sanh, để lại cho đời hương thơm giải thoát và lan tỏa mãi đến hơn 25 thế kỷ sau vẫn thơm ngát giữa cuộc đời.
Chúng ta thấy chỉ có Đức Phật là bậc giác ngộ thấy rõ nguồn gốc khổ đau của tất cả chúng sanh, nên Ngài ra đi tìm chân lý giải thoát để chỉ dẫn cho chúng sanh khỏi biển khổ trầm luân và được giải thoát như Ngài. Đọc kỹ về cuộc đời Đức Phật, chúng ta sẽ thấy được tình thương của Ngài dành cho chúng sanh thật vô bờ bến. Thật cảm động biết bao, vì thương chúng sanh sống trong đêm dài của sanh tử khổ đau nên Ngài sẵn sàng từ bỏ địa vị danh vọng tột đỉnh mà bao người mơ ước; bỏ những người thân yêu nhất, một mình dấn thân vào rừng sâu núi thẳm, chịu biết bao khổ nhọc, đói lạnh; sáu năm khổ hạnh nơi rừng vắng, thân thể chỉ còn da bọc xương; bốn mươi chín ngày tham thiền nhập định và chứng ngộ thành bậc vô thượng Chánh đẳng Chánh giác. Vì thương chúng sanh nên sau khi Thành đạo, Ngài bắt đầu dấn thân vào con đường hoằng pháp lợi sinh, dấu chân của Ngài in gần khắp đất nước Ấn Độ trong suốt 49 năm để truyền bá chánh pháp, đem lại lợi ích an lạc cho chúng sanh.
Trong suốt cuộc đời hoằng pháp, Ngài đã hóa độ cho rất nhiều người không phân biệt giai cấp, địa vị, từ hàng vua chúa cho đến hạng cùng đinh hạ tiện. Ngài đến với mọi người bằng tâm từ bi, bình đẳng và hết lòng tha thiết chỉ dạy cho mọi người thực hành theo con đường giải thoát giác ngộ, thoát khỏi cảnh trầm luân sanh tử trong sáu nẻo. Có thể thấy rằng, nơi nào Ngài đặt chân đến hay giáo pháp được thực hành thì nơi ấy đều hiện hữu sự bình an. Tấm lòng từ bi của Người như tán cây rợp bóng rộng lớn và chúng con như những chú chim bé nhỏ đang được nương tựa và chở che dưới bóng mát của tán cây ấy. Nhờ có giáo pháp của Ngài mà chúng con có được sự an lành, hạnh phúc giữa cuộc đời lắm khổ đau này. Công ơn Phật dành cho chúng ta bao la như thế. Chúng ta muốn báo ơn Ngài thì tự mình tinh tấn tu học, đoạn trừ các pháp ác, thực hành các pháp thiện và hóa độ cho chúng sanh, đó là chúng ta báo đáp công ơn và thực hiện hoài bảo của Phật.
Giờ đây, Ngài đã xa cách chúng con hơn 25 thế kỉ nhưng sự tôn kính Ngài trong lòng chúng con vẫn còn mãi. Kể từ khi ánh sáng giác ngộ của Ngài chiếu soi vào đêm đen lạnh lẽo của thế gian thì nơi đêm đen biến thành bình minh ấm áp, chúng con tri ân Thế Tôn vô hạn. Ngài đã cho chúng con hiểu được lẽ tươi sáng của cuộc đời, lẽ vô thường của cuộc sống. Nhờ có Phật mà con và biết bao người tìm được hạnh phúc trong chánh pháp, biết sống tốt hơn mỗi ngày. Nhờ có Phật mà giờ con đã có đường đi, đó là con đường đưa đến sự an vui và giải thoát. Ân đức lớn lao ấy của Ngài chúng con không thể dùng ngôn ngữ thế gian mà có thể diễn tả hết được. Chúng con nguyện là những đóa sen tinh khiết trong vườn hoa Phật pháp để kính dâng lên Ngài, nguyện sống và thực hành theo những lời mà Thế Tôn đã chỉ dạy.
Mùa Phật đản lại về, con xin cung kính đảnh lễ Đức Thế Tôn, bậc Thầy vĩ đại của trời, người mà chúng con thường hay tán thán:
Đấng Pháp vương vô thượng
Ba cõi chẳng ai bằng
Thầy dạy khắp trời người
Cha lành chung bốn loại
Quy y tròn một niệm
Dứt sạch nghiệp ba kỳ
Xương dương cùng tán thán
Ức kiếp không cùng tận.