Trầm Thanh Tuấn
——————–
Ngỡ ngàng khoảnh khắc… ừ thôi
Lang thang về với cõi tôi một mình
Dấu đời khắc cuộc nhân sinh
Áng vân cẩu vẫn chùng chình cõi không.
Ngỡ ngàng khoảnh khắc… buông lòng
Nâng niu cả giọt sương hồng ban mai
Ngày đi là mất tháng ngày
Mà cao xanh vẫn hình hài cao xanh
Ngộ ra… sống với thiện lành
Tâm an giữa những lợi danh ta bà
Biết cười với những đóa hoa
Lưa thưa vạt cỏ đã nhòa màu tươi
Lắng lòng với chiếc lá rơi
Bên câu ru cũ nghe đời thanh tân.