Khánh Hạ
—————
Ta là ai giữa cõi trần
Có phải chăng bọt bóng dễ tan của hạt mưa trút đổ
Hay vị mặn của biển ngọc hóa thân
Ta là ai mà thân mình trịch đầy nông nổi
Những não phiền trút mãi chẳng vơi
Và chiếc túi A-lại-da đó
Đã buộc vào mỗi kẻ trần gian
Chốn ta-bà ngã bóng nhoài
Ta là ai sao mãi vương mang
Đến …và…đi…
Chỉ mỗi nghiệp trần
Con đường đời có khi đã sẵn
Tấm lưới vô hình quàng mắc trên thân
Người chẳng chịu biết
Đôi khi lại muốn quên…tự mình đánh tráo
Ta là ai sao mãi dặm trường
Sao không bỏ lại cuối ngõ đường
Chiếc gánh vô minh bao đời nặng bước
Để lòng thơi thảnh lạc an
Thả trôi theo dòng một chiếc bè qua bến…