An lạc (Nguyễn Ngọc Hưng)

Nguyễn Ngọc Hưng
——————–

Rừng suối vốn tự nhiên

Gió trăng hằng vô chủ

Thân tâm chẳng lụy phiền

Lòng biết vui là đủ.

Từ cha sinh mẹ đẻ

Đến nhắm mắt xuôi tay

Người vay vay trả trả

Thảnh thơi được bao ngày?

Sao chẳng như rừng suối

Sao chẳng là gió trăng

Hồn nhiên vô tư lự

Có chi hạnh phúc bằng?

Bao nhiêu người đau khổ

Là bởi tâm vọng cầu

Trăm năm qua chớp mắt

Cảnh cũ người xưa đâu?

Niệm từ bi hỷ xả

Nguyện phát vô lượng tâm

Kiên nhẫn theo từ phụ

Chân như tỏa hương trầm!