Tịnh Bình
———————–
Cùng chung phận kiếp ao đầm
Thập phần hương sắc sen cầm phần hơn
Nào đâu ganh tị tủi hờn
Lặng thầm phận súng rập rờn nước xanh
Sen kia nghiêng nước nghiêng thành
Bụi trần chẳng lấm thanh thanh dịu dàng
Chẳng mơ đài các cao sang
Ung dung mây trắng ao làng cảnh quê
Thoạt nơi hồ biếc bùa mê
Thoạt về thành nội vân vê yếm hồng
Chữ tình chẳng bận nơi lòng
Sen tu nơi chốn nâu sồng trang nghiêm
Lặng lòng tiếng vạc kêu đêm
Thương sen bao cuộc nổi chìm sen ơi!
Cùng là nước chảy hoa rơi
Thơ ngây nàng súng buông lời ủi an
Một chiều đành phận sang ngang
Sen về lầu gác ao làng súng thôi
Trông theo dáng tím bồi hồi
Hoàng hôn bóng lẻ đơn côi một mình
Súng tàn súng nở im thinh
Chiều quê lắng đọng bóng hình chân phương
Nhìn bông súng nở vấn vương
Ăn canh bông súng nghe thương vào lòng
Từ sen thôi khép bụi hồng
Trao duyên nàng súng gánh gồng đa đoan
Nổi nênh những nước cùng non
Tình sen duyên súng sắt son đậm đà…