Nguyễn Thánh Ngã
————–
Nhớ gì từ thuở lên ba
Một vầng trăng hiện, một tà áo nâu
Lên chùa mẹ dắt theo sau
Tiếng chuông đã thức từ lâu. Đêm dài
Chấp tay con kính lễ Ngài
Con từ hạt bụi hình hài trôi lăn
Qua vô lượng kiếp nhọc nhằn
Bến bờ đau khổ vẫn trằn trọc đêm
Mặt trời ngỡ mọc bên thềm
Xua tan khoảng tối sau rèm biếc xanh
Những tia nắng rọi mong manh
Đã làm vỡ lớp âm thanh phủ mờ…
Nhận ra từ thuở sơ cơ
Chút duyên hạnh ngộ mấy tờ tâm kinh
Tưởng rằng mây nước lung linh
Đâu hay vẫn cõi thất tình chìm sâu
Một hôm ánh sáng nhiệm màu
Đã soi thấu những bể dâu cuộc người
Ngài là trí tuệ siêu vời
Mở ra cánh cửa chân trời nghìn năm
Cả đời con ngỡ tối tăm
Bỗng nhiên từ cuối đường hầm bước lên
Ngộ ra tâm Phật là sen
Cúi đầu trong giấc bùn đen con quỳ
Chấp tay lạy Đức Mâu Ni
Đã trao chánh pháp từ bi cho đời
Ơn Phật thường chiếu nơi nơi
Muôn loài thoát khỏi luân hồi tử sinh…