Huy Linh
—————
Nhớ ngày sáo thổi triền đê
con trâu nhai sợi nắng quê tần ngần
cào cào khoe áo tứ thân
củ khoai mót được từ mầm đất khô
Thênh thang một gánh cơ đồ
con về tìm lại cánh cò đồng quê
nón mê tất tả nón mê
lưng bà như thể ngọn tre đầu làng
hạt na nhịp phách hát xoan
chè xanh đựng ánh trăng vàng trước sân
thanh cao trong chốn thanh bần
dạy cho con cháu hiếu nhân một đời
Chữ nho ông viết xong rồi
đức, trung, trí, dũng… đỏ ngời án thư
áo the khăn xếp nhu từ
nhang trầm kể chuyện kinh sư la đà
thành hoàng ngự miếu cây đa
khôi nguyên võng lọng hiển hoa về làng
khói lam hòa với khói nhang
hồn quê ấy tựa rồng vàng bay lên
Chuông chùa độ lượng vô biên
ru con bước cả vào miền vô vi
đạo gia trong cõi từ bi
nam hà ắt hẳn thái trì thịnh hung
Hoa đèn lặng gió rưng rưng
hàng cau vừa trổ một buồng trăng non
bà về với cội với nguồn
ông giờ cũng hóa phù vân ngang trời
con về trầu héo trong cơi
hỡi ôi tóc mẹ trắng đồi cỏ lau!