Nguyễn Văn Cường
———-
Núi Thái Sơn bốn bề mây phủ
Suốt cuộc đời cha khổ vì con
Cha tôi không gánh giang sơn
Mà vai còm cõi héo mòn vì tôi…
Cha tôi sống cuộc đời đạm bạc
Với ruộng nương chất phác thật thà
Chưa từng một chuyến đi xa
Đời bao nhiêu chuyện thì cha đều tường…
Con khôn lớn – gió sương cha chịu
Cơm mỗi ngày – thừa thiếu cha lo
Sông sâu đã có cha dò
Núi cao đã có cha đo cho rồi…
Lời đầu tiên trong đời con nói
Là gọi “cha” – tiếng gọi thân thương
Bước chân tập tễnh trên đường
Là cha dìu dắt, cha cùng con đi…
Trời mùa đông lắm khi trở gió
Bệnh ho hen con khó đề phòng
Ốm đau trị mãi không xong
Ngày cha vất vả, đêm lòng cha lo…
Con đi học chữ “o” chưa biết
Học đánh vần, học viết chưa thông
Bàn tay thô ráp ruộng đồng
Nắn tay con viết từng dòng từng trang…
Trời với đất mênh mang vô tận
Chữ “công cha” ai nặn mà tròn
Cao hơn cả núi Thái Sơn
Phận con suốt kiếp ghi ơn sinh thành.