Nguyễn Thánh Ngã
——–
Tôi là con ốc nhỏ
Cứ mỗi ngày bò đi
Dù chậm chân một chút
Nhưng mỗi bước từ bi
Cứ mỗi ngày thức dậy
Nhìn thấy chiếc lá xanh
Trong lòng tôi thường nghĩ
Hãy giữ lá an lành
Đôi khi lá úa rụng
Là để lá non ra
Đôi khi gian dối mất
Là để lòng thật thà
Và cuộc đời cũng vậy
Có hào nhoáng, đau thương
Mới nhận ra hạnh phúc
Là những điều bình thường
Dù tôi – con ốc nhỏ
Cũng không quá cô đơn
Vì yêu thương mỗi lúc
Lại đầy vun tâm hồn!