Khánh Hạ
————
————
Trăng treo mấy thuở trăng cười
Người trần mấy độ rong chơi võ vàng
Thấy mình giữa cuộc ngổn ngang
Tham sân một lối đa mang sỗ sàng
Si mê lắm nẻo đi hoang
Đem thân kỳ kiếp bẽ bàng lửa say.
Trăng treo ngày cũ trăng đầy
Cội nguồn muôn thuở vẫn dày tán xanh
Lá ươm nét ngọc hương lành
Lời Ngài khai thị pháp thành đầu tiên
Khéo tâm gìn giữ thiện duyên
Dù bao sóng bể chớ nghiêng tấc lòng.
Vô thường vốn lẽ thế nhân
Mấy người giữ mãi cuộc trần chẳng phai
Ngày qua đêm lặng miệt mài
Đến đi đã rõ chẳng dài dòng thêm
Mây trôi nước chảy êm đềm
Thềm trăng thinh lặng giữa vầng hư không.
Con trăng từ độ chi không
Tâm sen chi họa điểm hồng tiếu nhân.