Khánh Hạ
—————
Từ trong muôn kiếp lạc loài
Ta tìm ta giữa dấu hài lặng câm
Người từ cõi mộng trăm năm
Mây trần lắm nẻo vẫn thầm biệt phân.
Sân si đắp đổi lắm lần
Mê lầm chuốc cạn ngã trần xanh xao
Cơn hoang phàm lụy hư hao
Ba đào ngọn sóng vùi đau bóng mình.
Vô minh sầu úa mảnh hình
Thiêu thân vạn kiếp khổ tình lao đao
Sao không gột rửa chiêm bao
Ngưỡng hồi Tam bảo cúi đầu tịnh tâm.
Gieo neo ngàn kiếp đọa lầm
Ngày mai rỗng lặng khơi mầm từ chân.