Khánh Hạ
—————
Ta ngồi uống chén thiền trà
Nắng hôm rớt lại bên tà biếc xanh
Giọt trà hương lá tươi thanh
Tay nâng nhấp cạn chén lành an nhiên
Sắc trần như mộng hoang biên
Đẩy xô nhân kiếp hoài miên cạn cùng.
Ta về gói lại mông lung
Khép thân giả tạm trổ bừng tâm sen
Ngã đời dầu dãi bao phen
Hơn thua được mất, mắt hoen tủi sầu
Lệ đầm uất nghẹn canh thâu
Than người trách phận dần đau cạn cùng.
Ta về trở mộng ung dung
Trà sen một tách cạn lòng thế nhân
Giữ gìn tâm pháp định thân
Nhân nào khế hợp vẹn phần như như.