Ngô Thế Lâm
—————
Mùa về mắc võng ca dao
Gió thơm len lén ngả vào giấc sen
Tôi ngồi thưa với dịu êm
Trắng trong, nền nã là em tịnh hiền
Hương bay chạm phía cửa thiền
Bên sen, bất chợt lòng mình thoảng thơm
Kiếp người dẫu lắm đa đoan
Tâm sen chở cả suối nguồn từ bi
Tôi ngồi thưa với nhu mì
Tòa sen tọa giữa sân si cõi đời
Tinh khôi vạn đóa hoa cười
Vạt phù sa gói bao lời nghĩa nhân
Người còn nặng mộng phù vân
Sen ngan ngát tự trăm năm thơm về
Nhắn ai đi giữa bộn bề
Thanh cao quê thói, đất lề dưỡng nuôi
Từ trong bùn đất sinh sôi
Tình sen tỏa xuống bời bời thương yêu
Tôi ru sen ngủ một chiều
Nghe đời vọng lại bao điều, sen ơi…