Tuệ Đan
—————
Đầu cành dương liễu còn vương
Cam Lồ một giọt mười phương rưới đầy
Hồn ta hoá kiếp mây bay
Nụ cười hàm tiếu khép ngày bão giông
Sắc – không cũng tại cõi lòng
Luân hồi một kiếp theo dòng trần gian
Hỏi người năm tháng lang thang
Trầm kha một giấc còn mang được gì
Có chăng theo mãi người đi
Sóng tình vẫn vỗ ầm ì vô biên …
Tâm thân hoà nhịp chốn thiền
Đi qua thương – giận, qua miền bi ai
Tiếng chuông trong gió ngân dài
Vầng dương một đóa sen ngày vừa lên!