Nguyễn Ngọc Hưng
————
Mẹ hiền ơi, lại đến mùa báo hiếu
Trục thời gian thêm một giáp vòng
Con thì vẫn vẩn vơ hồn bụi
Lơ lửng ngoài thoắt lửng lơ trong.
Tự thân mình chẳng nổi lo xong
Còn sức hơi nào con cứu mẹ
Sáu mươi năm một cuộc đời lặng lẽ
Mòn vai bao gánh nặng ưu phiền.
Lớn lên trong tay mẹ dịu hiền
Con dại quá biết đâu hồn cốt
Chuối ba hương đường mía lau xôi nếp một
Có đẫm tình mẫu tử mới thơm ngon.
Chi kể sương già sóng cả nắng non
Một vóc gầy mẹ chở che trăm hướng
Bốn biển chẳng so lòng rộng lượng
Chín trời khôn sánh dạ bao dung.
Tình thương trong cõi mẹ vô cùng
Sao đếm được những hằng sa số
Nhất càn khôn Ngọc Hoàng cũng khổ
Bởi tự sinh đâu biết vị mẫu từ.
Cho con ấm êm mẹ phải sặc sừ
Vì ái tử mà vấp vương lầm lỗi
Chịu đói khát trong chín tầng ngục tối
Cũng không ngoài cái tội quá thương con.
Để con sống xuôi góc bể đầu non
Rất có thể mẹ thọ hình treo ngược
Một nghiệp sâu dẫu nguyện cầu chín thước (*)
Tăng lữ mười phương đâu dễ độ người.
Đón Vu Lan có nước mắt nụ cười
Không còn mẹ lấy gì con hỏi mẹ
Tay lần hạt niệm Di Đà khe khẽ
Hồi hướng cho người thóat bể trầm luân…
Hè qua thu về đông vãn lại xuân
Biết thương mẹ đã không còn gốc mẹ
Bông hồng trắng một vệt cười lặng lẽ
Thầm nhắc con hoa báo hiếu không mùa!
(*) “Phật cao cửu xích ma cao nhất trượng” (Kinh Phật)