VỀ NGANG NỔI NHỚ (Huỳnh Thị Kim Cương)
———–
Về ngang nỗi nhớ ngày thơ
Cánh đồng xanh ngát bao giờ trổ bông?
Còn mơ giấc ngủ mục đồng
Lưng trâu dầu dãi uốn cong vụ mùa
Vách thưa mục rỗng gió lùa
Đời cha mưa nắng cày bừa sớm hôm
Bếp quê bồ hóng đen ngòm
Mồ hôi thấm những bát cơm ngọt bùi.
Mẹ còn chợ vắng ngược xuôi
Chắt chiu năm tháng để tôi nên người
Trò chơi tuổi nhỏ năm, mười…
Tìm hoài chẳng thấy tiếng cười ngày xưa.
Tôi về trời đổ cơn mưa
Ướt miền kí ức như vườn biếc xanh
Bờ rào sợi khói mong manh
Mà sao nước mắt rơi nhanh trong chiều.
NGỌN ĐÈN HIẾU HẠNH (Dương Thắng)
———–
Hương sen đã trọn nghĩa mùa
Chiều thu ươm nắng vào mưa giữa trời
Ươm đầy nỗi nhớ mùa trôi
Con nâng một đóa thay lời nghĩa nhân.
Ấm lòng tay tỏa tình thân
Ngọn đèn đã mở trong ngần ngận sen
Hương thầm trái thị kề bên
Gió đưa cánh võng về miền xanh xa.
Con về áp ngực áo cha
Nghe mùa chở nắng dội qua cánh đồng
Tựa vào vai mẹ tìm sông
Chảy theo những giấc trưa nồng ca dao.
Bấc mòn muội bám gầy hao
Đèn soi thềm lá rơi vào đêm thâu
Đa mang nỗi nhớ dầm ngâu
Để hương mùa cũ ngày sau còn tìm.
Bông hồng hé nở đức tin
Bóng đầy bóng tỏa nguyện xin tuổi người
Mong cầu sức khỏe mẹ ơi
Cha yên bình giấc mơ nơi cuối chiều.
Lòng thành dâng đóa thương yêu
Hương sen cạn nối bao điều suy tư
Ngọn đèn hiếu hạnh ru mưa
Mát lành theo những sớm trưa quê nhà.
Vu lan có mẹ còn cha
Bông hồng cài áo niềm hoa dâng người.
XE PHÁP (Khánh Hạ)
———–
Luân hồi tựa ánh sương mai
Vừa gieo một kiếp đã phai mất rồi
Ví đời vần vũ mây trôi
Thoáng qua phút chốc đã xuôi dặm trường.
Từ khi trở giấc mộng hương
Lối mê thôi bỏ náo nương cửa thiền
Chút lòng kết lại phước duyên
Cúi mình soi lấy những miền hư vinh.
Khép tâm bỏ lại sự tình
Bên đời dốc mộng thấy mình an nhiên
Hồng trần bi ải liên miên
Ta về gột hết những điên đảo lòng.
Gót về ngàn bước thong dong
Tròn tâm nhiên lặng bóng mình từ bi.