CHẮP TAY
(Khánh Hạ)
————–
Lắng tâm tĩnh tại thật lâu
Để nghe hơi thở ra vào tự thân
Nghe như từ mộng phân trần
Đắm mê hỉ nộ chưa ngừng bể dâu.
Mây trần bạc trắng cơn đau
Bùn sâu nước cả dàu dàu bi ai
Đời người vạn lối chông gai
Quắt quay muôn ngả héo gầy tấm thân.
Chắp tay cúi biệt ngã trần
Lần theo gót Phật thôi dừng u mê
Đường trần lạc lối ê chề
Nhọc nhằn quang gánh não nề xót xa.
Chắp tay nở một đóa hoa
Đài sen rực rỡ trên tòa tháp thiêng
Từ nay gột hết ưu phiền
Hồi đầu tự tại giữa miền lạc an.
HOA GẠO CHỈ LỐI VÀO CHÙA
(Chung Tiến Lực)
————–
Nghìn bông nến cháy trong mưa
Một trời hoa gạo sớm trưa cúng dường.
Tỏa lan giữa chốn đời thường
Lòng thành nhân thế mười phương nguyện cầu.
Cõi người khổ hạnh bể dâu
Lỗi lầm sám hối, cúi đầu tụng kinh.
Mỗi bông gạo một đức tin
Cùng bao ước nguyện trong tim ngập tràn.
Cầu cho quốc thái, dân an
Thiện lành cõi Phật, tỏa lan cõi người.
Nghìn tay nghìn mắt dưới trời
Là cây gạo đứng chỉ người về đây
Ngôi chùa dưới bóng hàng cây
Bên con đường nhỏ bên này bến sông.
Trầm tư mái ngói rêu phong
Về đây cửa Phật, trong lòng an yên.
NHẮC NHỞ CHÍNH MÌNH
(Thích Nữ Diệu Hoa)
————–
Buông lời cay nghiệt ích chi
Khiến cho lệ ứa dạ thì quặn đau
Khổ mang sầu tủi tâm nhàu
Sao mà lại nỡ làm nhau buồn lòng
Chữa lành vết cứa được không
Để ngăn nước mắt lưng tròng ai ơi
Buồn kia cứ mãi vây đời
Biết khi nào được thảnh thơi sống nhàn
Nếu mình tử tế tâm an
Bao dung sẽ nhận vô vàn yêu thương
Từ bi dày đức lẽ thường
Tu hành giải thoát nào vương muộn phiền.