Đóa bình yên (Nhất Chi Mai); Ngụ ngôn của lá (Nguyễn An Bình); Ánh trăng an lạc (Kim Loan)

Đóa bình yên
(Nhất Chi Mai)
———-

Cây đa phủ bóng thời gian
Cuộc đời phủ những gian nan đời người
Thế gian đa sự người ơi
Phước là công đức giúp đời một phen…

Huệ là tâm sáng như đèn
Nhất tâm thiền định, sang hèn song tu
Gieo nhân nở đóa nhân từ
Trổ mầm giác ngộ, tâm tư thiện lành!

Nhân đắc đạo, nảy chồi xanh
Nâu sòng nhuộm nắng mong manh sắc thiền
Tâm lành nở đóa bình yên
Thiền là vàng ngọc, thiện là chân tu!

Xua tan đi hết mây mù
Cho tâm an lạc, cho mùa trổ bông
Bình minh lên, ánh dương hồng
Cuộc đời ươm những mặn nồng, an vui…

Ngụ ngôn của lá
(Nguyễn An Bình)
———-

“Thả một bè lau”*
Qua dòng sông trắng
Cánh nhạn vút cao
Bình minh hửng nắng.

Thả một trang kinh
Bên bờ sinh tử
Suốt cuộc hành trình
Vô ưu cuộc lữ.

Thả một bài thơ
Thi Kinh Pháp Cú
Nào phải tình cờ
Con đường giác ngộ.

Thả một cánh sen
Nâng bàn chân Phật
Lời răn diệu huyền
Sáng soi chánh pháp.

Ngụ ngôn của lá
Bay tìm cội nguồn
Bên dòng nhật nguyệt
Bát nhã sắc không.

Ngụ ngôn của lá
Trổ thành đóa hoa
Dấu chân hành giả
Sáng ngời tim ta.

Chú thích:
[*] Thả một bè lau: Tên sách của Thiền sư Thích Nhất Hạnh

Ánh trăng an lạc
(Kim Loan)
———-

Ánh trăng soi sáng mái hiên chùa
Nhành liễu buông mành, khẽ đong đưa
Tam quan tiếng mõ chuông đồng vọng
Mây bay về núi bóng hạc thưa.


Con ngước nhìn lên đấng Từ bi
Trong lòng tan biến mọi sân si
Nụ cười Đức Phật hiền dung dị
Sáng tỏ lòng con bao nghĩ suy.


Giờ đây chấp niệm đành buông xả
Kiếp sống Ta bà, tựa cánh hoa
Nhân quả luân hồi muôn ức kiếp
Gieo chi nghiệp ác bởi tâm tà?

Phật pháp như trăng rưới mọi miền
Vun trồng chăm bón đóa hoa thiền
Lời kinh mở lối ngàn cánh cửa
Hương trầm thơm ngát đến vô biên.