Lời tòa soạn: Cảm tác từ câu chuyện “Tình mẫu tử” giữa lòng đại dịch bùng phát lần hai như là phần quà gởi tặng các anh hùng áo trắng. Bức tâm thư này đã đoạt giải nhất của cuộc thi “Nguyện làm con thảo”, do Ban Văn hóa Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thành Phố Hồ Chí Minh kết hợp cùng kênh Phatsuonline TV thực hiện, nhằm chào đón mùa Vu-lan báo hiếu: “Đến bây giờ con mới hiểu ra, không phải vị thiên thần nào nhất định cũng phải có cánh…”.
Thu về! Mang đi cái nắng gay gắt của mùa hè, mang đi không khí nóng oi ả đến khó chịu. Mùa thu giờ đây chỉ là những tia nắng nhẹ, mang theo gió heo may khô khốc, với sự giao thoa của đất trời sang đông. Mùa thu luôn có sức hấp dẫn đến kì lạ, lòng người lắng đọng nên thơ, cảnh vật nhẹ nhàng. Nhưng, đó là mùa thu của những năm về trước, còn mùa thu năm nay lại đượm buồn…
Gửi đến Đà Nẵng! Những chuỗi ngày đầy giông bão,ở nơi ấy có mẹ của con.
Những ngày vừa qua thật đáng sợ và khó khăn. Đại dịch tưởng chừng đã dập tắt, ấy vậy mà một lần nữa quay lại trên quê hương Việt Nam. Và lần này có vẻ như nghiêm trọng hơn rất nhiều. Con thấy được sự lo lắng, nét ưu tư trên gương mặt mẹ. Cũng giống lần trước, mẹ liền đăng ký hỗ trợ cho tuyến đầu tâm dịch, bỏ ngoài tai sự can ngăn từ bà và bố. Ngày hôm ấy, mẹ đi khi sương còn giăng đầy lối nhỏ, con vờ như ngủ, mẹ hôn nhẹ lên trán con thật hiền, vuốt vài lọn tóc xõa ngang vầng trán con. Thế là mẹ lặng lẽ đi. Con biết! Đất nước đang cần mẹ, nơi xa xôi khắc nghiệt của dải đất miền Trung đang cần mẹ, và những người hùng áo trắng cùng chung lý tưởng cũng đang cần mẹ. Hành trang mẹ mang theo chỉ vỏn vẹn chiếc vali ngả màu với vài ba đường rách, bộ đồ blouse trắng đơn sơ, nhưng bên trong là trái tim đầy nhiệt huyết của bậc lương y từ mẫu.
Mẹ ơi! Dạo này bố hay trầm ngâm, bà thì lễ Phật nhiều hơn trước. Con cảm nhận chuyến đi lần này của mẹ bằng trăm nỗi âu lo. Ở nơi ấy, có đêm nào mẹ được yên giấc? Những bữa cơm vội có làm bao tử mẹ lại đau? Hay những cơn mưa bất chợt của miền Trung có làm chân mẹ thêm nhức? Con hiểu được trên đôi vai nhỏ bé hao gầy, mẹ gánh ước mơ của con, ước mơ đoàn viên của bao gia đình, ước mơ về một ngày mai tươi sáng của cả dân tộc.
Hằng ngày, mẹ dành vài phút ngắn liên lạc với gia đình. Mẹ bảo chỉ cần con nhìn thấy sự đau đớn nơi bệnh nhân, sự hy vọng nơi người thân của họ thì con sẽ hiểu được những điều mẹ đang làm lúc này. Mẹ cảm nhận được nỗi đau và sự tra tấn của dịch bệnh mà bao người dân vô tội phải chịu đựng, mẹ bảo rằng cuộc chia ly ngắn ngủi của chúng ta sẽ là tiếng cười đoàn viên của hàng triệu gia đình đấy con à!
Mẹ kể con nghe, mẹ yêu con người nơi đây, chân chất, thật thà, họ chiến đấu với bệnh tật một cách lạc quan nhất, họ luôn truyền cho nhau nguồn năng lượng an lành, vậy nên mẹ cũng sẽ được bình an. Lúc ấy, con phải lấy hết can đảm mới dám khẽ nhìn mẹ, con sợ yếu lòng nước mắt sẽ rơi, nơi ấy mẹ lại thêm bận lòng.
Con nhớ mãi, ngày Việt Nam ghi nhận ca tử vong đầu tiên do COVID-19 gây ra, mẹ đã rơi nước mắt. Mẹ tự trách đôi tay mình sao quá bé nhỏ và tầm thường, mà đại dịch thì quá lớn. Nhìn mẹ khóc qua màn ảnh nhỏ, tim con như thắt lại, ngay giây phút ấy con đã thực sự ăn năn, hối hận thật nhiều với bản thân của những năm về trước. Con đã từng dại khờ ước rằng; “Giá như mẹ không phải là mẹ của con”. Ngày ấy con lớn lên trong lời ru của bà, sự chăm sóc chu toàn của bố, với con, hình ảnh mẹ thật nhạt nhòa, phải chăng chỉ là một vị bác sĩ đi sớm về khuya, lạnh lùng, kỷ luật vô cùng sắt thép.
Đã có bao lần con ao ước mẹ đừng khoác chiếc áo blouse trắng, mẹ là lao công hay bán hàng rong cũng được, có lẽ như vậy mà hay, mẹ lại có thời gian nhiều hơn bên con một chút. Giá như mẹ chỉ là một người mẹ bình thường, con muốn câu chuyện cổ tích được nghe hằng đêm từ mẹ kể chứ không phải từ bà. Con ích kỷ quá phải không mẹ? Con sai thật rồi mẹ ạ! Đến bây giờ con mới hiểu ra, không phải vị thiên thần nào nhất định cũng phải có cánh. Mẹ sẽ biết cách bên con và chăm sóc con bằng những điều nhỏ nhặt một cách hoàn hảo nhất. Con gửi vào đây lời xin lỗi muộn màng tới mẹ, chiến binh thầm lặng của đời con.
Mẹ ơi, trải qua những tổn thương của đại dịch, nỗi đau của sự chia ly, con mới hiểu được con đường mà mẹ đang đi là sự cống hiến thầm lặng. Mẹ dành cả thanh xuân tươi đẹp cho những người tưởng chừng như xa lạ với mẹ. Nhìn thấy mẹ qua những thước phim phóng sự ngắn chỉ vài phút, đôi mắt biết cười sau những lớp bảo hộ, đôi mắt ánh lên sự thánh thiện, con biết đấy là mẹ của con. Con thấy được mẹ đang hạnh phúc, vì mẹ được chính là mẹ. Mẹ hạnh phúc vì đã đem hạnh phúc đến cho mọi người. Hôm nay con đã thực sự hiểu rằng, khi nhìn sâu hơn vào cuộc sống, khi ta cho đi nhiều hơn nhận, thì ta sẽ thấy rằng “Có những nỗi buồn thật đẹp, thật từ bi”. Giờ đây, con muốn nói cho tất cả mọi người trên thế gian này biết rằng, con là con gái của mẹ, con gái của một siêu anh hùng khoác chiếc áo trắng tinh khôi.
Hôm nay, nhìn qua màn ảnh nhỏ con thấy mẹ thật lạ, mẹ mỉm cười bảo, tóc dài quá phải cắt đi để dễ dàng hơn khi làm việc. Bố đã khóc, mẹ ạ! Bố nói mái tóc đen huyền, được xem là nét đẹp nhất của người phụ nữ và mẹ cũng rất yêu mái tóc ấy. Mẹ mỉm cười thật tươi nhìn con, trong sâu thẳm nụ cười ấy con thấy được sự mỏi mệt và trăn trở nơi mẹ. Mẹ biết không? Giờ đây con thèm được nghe tiếng mở cửa đêm khuya của mẹ, con thèm được nghe cái mùi cay nồng của thuốc sát khuẩn, mùi hương đặc biệt nơi mẹ, con thèm được thấy mẹ nghiêm nghị chau mày khi con hư hỏng, con thèm mẹ ạ, con rất thèm… thèm có mẹ bên đời! Mẹ ơi! Ở nơi xa ấy, mẹ hãy yên lòng, mẹ hãy bảo vệ trách nhiệm của mẹ, con sẽ giúp mẹ bảo vệ gia đình nhỏ nơi đây. Con hứa sẽ làm bố cười nhiều hơn, giúp bà têm miếng trầu nhỏ xinh mà mẹ vẫn hay làm.
Ngay giây phút này đây, miền kí ức cứ ùa về nơi con, con nhớ mãi bài học vỡ lòng mẹ dạy con về sự tri ân và báo ân. Cuộc sống bình yên hôm nay đã được xây dựng trên những đau thương mất mát của bao người Việt Nam, bao chiến sĩ hy sinh khi tuổi còn xuân, bao bà mẹ Việt Nam tựa cửa mỏi mòn ngóng trông con, bao con người nằm xuống để hôm nay con được hát, được ca. Chúng ta đã nhận của cuộc đời này quá nhiều, thế nên ta cần phải cho đi nhiều hơn nữa, vì đơn giản “Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”. Mẹ ơi! Con hứa mai đây con sẽ là đóa hoa tiếp nối của mẹ, để dâng hương sắc cho đời.
Rồi mai đây mọi chuyện sẽ qua, nhịp sống sẽ trở về như trước, con tin rằng ngày hôm ấy mọi người sẽ biết yêu thương nhiều hơn vì đã trải qua bao mất mát. Mọi người sẽ tôn trọng tự do với muôn loài vì đã có những chuỗi ngày chính bản thân ta phải đối diện với cô đơn trong khoảng thời gian cách ly. Rồi mọi người sẽ học được cách tha thứ cho nhau nhiều hơn, vì có lẽ đã cùng nhau trải qua bao khó khăn về kinh tế lẫn tinh thần. Mọi người sẽ biết trân quý hơn về những gì thiên nhiên ban tặng, bởi ngay lúc này tất cả mọi thứ đều vô giá, đúng không mẹ? Còn với con, khi ngày mới ấy bắt đầu, là một ngày để con có thể nói thật nhiều câu: “Con yêu mẹ”. Một ngày mới để con có cơ hội làm hậu phương vững chắc cho mẹ, sát cánh bên mẹ trên mọi nẻo đường.
Những khóm cúc dại ven đường lại nở rộ rồi mẹ ạ! Thế là Vu lan lại về. Nơi xa ấy mẹ hãy an lòng,con sẽ thay mẹ chăm sóc bà thật tốt. Vu lan năm nay, con sẽ hạnh phúc cài lên ngực áo đóa hồng thắm trinh nguyên để cảm nhận rõ hơn công đức của bố mẹ. Con sẽ cài luôn đóa hoa của mẹ như một lời cảm ơn đến bà đã đưa mẹ đến thế giới này. Cảm ơn mẹ đã là mẹ của con, mang con đến cuộc đời và bước cùng con qua những năm tháng dại khờ ấy.
Con đợi mẹ! Khi ánh dương lên mẹ lại về!
Trong mơ, thấy mẹ rạng ngời,
Bé con của mẹ cũng cười an yên. (Tác giả)