Bão lũ ơi ! Sao vô tình đến thế
Cuốn trôi đi… đi hết biết bao là
Nỗi ngậm ngùi… đau đớn lẫn xót xa
Ngàn cảnh khổ… tiêu điều qua phút chốc
Gió vô tình trở mình thành cơn lốc
Giọt mưa nào rơi mãi đất thành sông
Sáu…bảy… tám, lũ dữ hoá mênh mông
Ôi cát đá lấp vùi bao thân xác
Miền Trung ơi ! Quặn lòng buồn ngơ ngác
Người xa người… chưa kịp nói lời nao
Nghĩa vợ chồng thề nắm chặt tay nhau
Ai những tưởng lìa nhau cơn nước xiết
Con đi rồi… Mẹ ơi…! chưa từ biệt
Phút nghẹn ngào tre tiễn khóc măng non
Ôi bao phen… tìm kiếm đã mỏi mòn
Người thác tích, ai sống còn hy vọng
Những ngày qua… phải chăng là ác mộng
Vạn tim đau trổi nhịp… khóc thương nhìn
Miền Trung ơi ! sao khổ cảnh điêu linh
Chồng chất mãi lặng thinh trong nước mắt
Bão lũ ơi ! Hãy qua nhanh tích tắc
Trả yên bình cho đất mẹ đơm hoa
Niềm tin yêu thắp sáng mọi cửa nhà
Tim ấm lại chan hoà cùng năm tháng.