Thơ Đối Thoại – Duyên An
Ngược những dòng sông về lại đầu nguồn
Hỏi đá rêu phong bao đời trầm mặc
Hỏi đại ngàn xanh lặng im bát ngát
Hỏi dấu chân nai bên suối mờ sương
Đá yên lành gối đầu vào mây
Cây thảnh thơi tựa mình vào đá
Trăm lớp bụi bờ nương nhờ bóng cả
Nương vào trăm năm, nương cả nghìn năm
Triệu năm người nương dưới bóng cây rừng
Nghìn năm người nương dưới hồn cây cỏ
Trăm năm người nương núi lành sông đó
Ai đem vĩnh hằng đổi lấy chông chênh?
Nếu một ngày rừng chẳng còn cây
Nếu một ngày núi không còn đá
Người lạc lối phố phường xa lạ
Nương phồn hoa nương vào hư không
Nước mắt cây tuôn chảy thành sông
Nước mắt đá tan thành bụi khói
Nước mắt người nghẹn đau dấu hỏi
Đất lặng thinh chôn chặt đi rồi…