Thơ – Thời gian trên tóc (Đàm Vũ Tri)

[voice]

Nhớ mãi bao ngày thơ ấu qua
Mỗi trưa ngồi nhổ tóc cho bà
Mẹ thường thầm bảo con ngoan đấy
Mai mốt rồi đây nhổ tóc bà

Tôi nhìn mắt mẹ trách thầm yêu
Sao mẹ mong con nhổ tóc nhiều
Con muốn làm bà tiên phép lạ
Hóa tóc bà đen hết muối tiêu

Rồi bóng thời gian chẳng đợi ai
Tóc bà bạc trắng tợ sương phai
Tôi không nhổ tóc vào trưa nắng
Mà đứng cạnh bà vuốt tóc mai
Tóc mẹ bây giờ cũng điểm sương
Còn tôi tuổi lớn sống tha phương
Không còn ngồi nhổ từng tơ tóc
Cho mẹ vui tròn nỗi nhớ thương

Năm tháng dần qua trên tóc tôi
Mỗi lần nhìn tóc trước gương soi
Là bao kỷ niệm hằn lên tóc
Tóc trắng, thời gian nhuộm tuổi đời
Mòn mỏi thời gian tóc ngã màu
Nỗi buồn nhân thế những thương đau
Tình đời đen bạc như màu tóc
Tóc trắng lòng này có trắng đâu!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *