Lê Lam Hồng
—————
Ta còn nợ với câu ca
Lời khuyên dạy của ông cha, ân cần.
“Thương người như thể thương thân”
Lời xưa thao thức, mới gần đâu đây…
Ta còn nợ với hàng cây
Tỏa xanh bóng mát những ngày vô tư.
Trái ngon trái ngọt đầu mùa
Mồ hôi đắng mặn đôi bờ tháng năm…
Ta còn nợ với trăng rằm
Thuở hàn vi ấy, thì thầm trăng lên…
Phố đông rừng rực ánh đèn
Vầng trăng như thể chẳng quen bao giờ!
Ta còn nợ với cơn mưa
Dòng sông nước chảy lơ thơ chân cầu.
Nợ ai, ánh mắt buổi đầu
Nợ hàng cau với giàn trầu chốn quê…
Ta còn nợ với câu thề
Bao người ngã xuống cũng vì quê hương!