Nắng mưa đời chị (Lê Đức Đồng)

Miền đất trung du xứ Nghệ quê, tôi có lẽ khí hậu khắc nghiệt hơn các vùng đất khác. Mùa đông lạnh, buốt do khí lạnh từ các dãy lèn đá phả vào. Mùa hè nóng bức bởi gió Lào mang hơi nóng về hầm hập, khô khốc, thổi rạc cả bờ tre và người. Con gà, con cá, cây rau của vùng đất này cũng sắt lại, không lớn nổi!.

Nói sao hết bao nỗi cơ cực của mẹ, của chị tôi ngày ấy! Chị kể rằng ngày đông khi bước chân xuống ruộng để cấy lúa, nước lạnh thấu xương muốn khóc luôn! Chị tôi phải nghỉ học khi vừa xong lớp 7 (bằng lớp 9 bây giờ) ở nhà đi làm Hợp tác xã cùng mẹ để có thêm lúa, khoai, ngô cho chúng tôi ăn học.

Trên đôi vai gầy của chị là những mùa ngô, khoai, lúa nối tiếp nhau vào các kỳ thu hoạch. Cũng đôi vai ấy, chị gánh phân chuồng từ nhà ra ruộng, bãi để trồng đậu, trồng ngô. Bố đi công tác xa nhà, không có trâu kéo, chỉ có đôi vai mẹ và chị gánh nặng việc đồng, việc nhà một nắng hai sương…

Tôi và ba đứa em đi học, chẳng làm được công việc gì nhiều giúp gia đình. Chị tháo vát, đảm đang nhận về mình tất cả. Làm cỏ vườn, hái rau, thái cây chuối nuôi lợn, nuôi gà, trồng thêm chút rẫy để có thêm bơ đậu, bơ ngô cho đàn em. Chị vui mừng khi chúng tôi mỗi năm đều lên lớp lặng thầm phía sau để cho các em mình khôn lớn chị tận tụy chăm sóc mẹ khi già yếu; bón từng thìa cháo, múi cam cho mẹ với lòng thành của người con hiếu thảo.

Tôi trúng tuyển vào bộ đội. Thuở ấy, chiến tranh còn kéo dài… Chị vội vàng qua nhà hàng xóm, mua chục trứng gà về luộc lên và nấu nồi cơm nếp lạc cho tôi ăn dọc đường. Chị lo lắng cho tôi, sức học trò làm sao theo kịp mấy anh nông dân cùng nhập ngũ. Tôi cười và bảo chị cứ yên tâm, người ta làm được thì mình làm được!.
Tôi ra quân và thi đậu vào trường Đại học Sư phạm! Báo tin về chị mừng vui khôn xiết. Bao ước mơ, bao hy vọng đã thành hiện thực. Chị dõi theo từng bước chân, mong cho tôi “chân cứng đá mềm”, vững vàng hơn trong cuộc sống…

Giờ chị đã ngoài 60 tuổi! Mưa nắng, sương gió cuộc đời đậu nhẹ nhàng lên mái tóc hoa râm của chị.

Mỗi lần về quê, tôi ghé thăm nhà chị ở xóm ngoài. Vẫn giọng nói thân thương ấy, nụ cười hiền lành, đằm thắm chị mừng cho tôi thành đạt, nên người. Tôi cũng mừng cho chị, con cái đều trưởng thành và thành đạt trong cuộc sống.

Bữa cơm đón mừng em về có đĩa xôi lạc, đĩa muối vừng, trứng gà luộc ôn những tháng ngày gian khổ, nhắc lại sự hy sinh thầm lặng của chị để đàn em được học hành đến nơi đến chốn và trở thành để nên người hữu ích hôm nay…

Lê Đức Đồng

One thought on “Nắng mưa đời chị (Lê Đức Đồng)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *