Như người gieo hạt trên đồng,
Thầy gieo câu chữ vào lòng tôi xưa.
Lần đầu chạm nắng va mưa,
Hạt là chữ nghĩa đội mùa lên xanh.
Thầy vun gốc, thầy tỉa cành,
Giữ gìn những lúc đành hanh gió về.
Lại khi sâu bệnh ủ ê,
Lời thầy sực tỉnh cơn mê giữa đời…
Trăm năm một cuộc trồng người,
Thầy như tia nắng mặt trời phương Đông.
Cây tôi mọc giữa mênh mông,
Vẫn nhìn về phía rực hồng cao lên.
Mẹ cha công nặng đáp đền,
Tháng ngày trường lớp sao quên nghĩa dày.
Trong tôi hạt chữ mỗi ngày,
Đầy như quả ngọt xưa thầy đã gieo…
Nguyễn Thánh Ngã
Very interesting subject, thanks for putting up.Raise blog range