Trường xưa, xa nhớ, về Thương (Cao Minh Tèo)

Lâu lắm rồi, tôi mới về lại trường xưa. Ngôi trường cũ nằm trong lòng thị trấn nhỏ, khoác màu áo mới! Mái ngói rêu phong, sáng bừng màu son đỏ. Bức tường già nua năm nào li ti vết nứt thời gian, giờ đã trắng màu sơn mới. Duy chỉ có ký ức học trò vẫn còn lưu lại dưới những gốc phượng tàn cây. Tôi lững thững dạo bước, nghe hồn mình rất lạ!

Những ngày này, Cà Mau mưa nhiều, mưa chiều trút xuống thị trấn Đầm Dơi, cho nỗi nhớ chợt ùa về quay quắt. Tôi nép dưới hiên nhà ai, gió từ đâu thổi, áo trắng của em tan trường phơn phớt mưa bay! Tôi cũng như em, ngày xưa trong màu áo trắng, học ở ngôi trường này, quá đỗi thân thương! Nhìn theo áo trắng em xa dần trên phố, tôi thênh thang nỗi nhớ tuổi học trò.

Ngày nhận bằng Thạc sĩ, tôi được bạn khen giỏi quá, ước chi mình được một phần như cậu, tôi nghe thẹn quá chừng! Bạn đâu biết, ngày xưa mình học dở lắm, dở đến nỗi phải thi lại mấy môn. Bạn đâu biết, có những đêm mình thức thật khuya để học bài, những cái biết thì thôi, những cái không biết phải thuộc lòng đến từng dấu chấm. Bạn nghe mình nói, chợt giật mình, hỏi thật không? Không có gì khó cả, chỉ không có sự cố gắng mà thôi! Nhưng bạn đâu biết, mọi thứ hôm nay tôi có được, đắng đót từ tình yêu thương và cả những hạt mầm tri thức của thầy cô ở mái Trường THPT Đầm Dơi hun đúc nên.

Nhớ đôi mắt rơm rớm đỏ, đong đầy cái tâm, cái tài sư phạm của cô Xuân Thu, khi lớp tôi làm nhiều điều trái khoáy. Nhớ dăm lần, tôi vi phạm Nội quy nề nếp, cô chỉ khẽ khàng dồn ánh mắt tình thương, hơn dùng chiếc roi nhỏ xíu, để cả đời tôi, nhớ những sai lầm. Nhớ lắm…! Nhớ cô từng dạy, phải giữ cho mình một thiện tâm trong sáng, đừng ngã tay chèo trước sóng cả cuộc đời, hãy biết sống khiêm tốn, kết quả cuối cùng là lời nói đúng nhất của mình, em nhé! Và tôi đã cùng cô, “Kinh qua nhiều mặt trận” chống ngoại xâm hào hùng của cha ông trong những trang sách sử, qua từng tấm bản đồ trận địa, qua lời giảng bài lôi cuốn mê say, dung chứa tâm hồn yêu nghề sâu thẳm, để chúng tôi ấp ủ những ước mơ! Qua từng tiết giảng Lịch sử của cô, tôi bỗng thấy mình trưởng thành hơn trong nếp nghĩ; thêm yêu quê hương, đất nước mình; yêu những đảo chìm, đảo nổi, yêu màu lá bàng vuông xanh nơi Trường Sa, có người lính biên phòng ngày đêm giữ đảo! Và tôi thêm yêu nghề giáo thanh cao!

Nhớ mái tóc thầy Hiệu trưởng, không phải đen huyền hay bạc trắng, mà rất tây, đẹp lắm, tôi tin chẳng ai có tóc giống thầy. Tôi nhớ nét phấn, vẽ đồ thị hàm số mềm như họa sĩ của thầy Thái Hà; tôi nhớ thầy Thanh Hùng với bài giảng Bên kia sông Đuống, lấp lánh Mảnh trăng cuối rừng, khóc cùng Tố Như, thương cụ Đồ Chiểu, nàng Nguyệt Nga thọ ơn ai một chút chẳng sờn! Nhớ lắm…! Nhớ ánh mắt của thầy cô…, kín sâu bao điều ta chưa thấu tỏ!

Thời gian, những bước đi triền miên, tôi về lại trường xưa, chợt cay xè khóe mắt, để chiều ngang qua, tôi nhớ lắm thầy cô. Nơi miền xanh mây trắng, tôi bỗng thấy dáng cô Hằng, giờ thể dục với nụ cười thầy Viễn! Dạ, thưa thầy cô, những đứa học trò ngỗ nghịch năm xưa ham chơi, lười học, giờ thành đạt, con cái đuề huề hạnh phúc, nhưng đối với thầy cô, chúng em xin được làm những đứa học trò bé nhỏ, nép mình trong ấm áp tình thương ở mái trường huyện thân yêu!

Hàng phượng già xanh màu lá, thế là một mùa hoa đi qua, nơi chúng tôi ngày xưa sau giờ học hay tụm bảy, tụm ba giành nhau viên kẹo nhỏ, miếng xoài chua, vang tiếng cười tuổi ô mai, giờ nhìn những gương mặt mới quây quần, tôi gợi nhớ! Hàng dâm bụt, chúng tôi trồng, nay thay bằng những loài hoa khác, đẹp và sặc sỡ hơn, được tỉa cành, bón gốc bởi những bàn tay khéo léo của các em học trò, thương quá đỗi thương. Khoảng sân rộng xưa, nay thêm nhiều cây xanh được trồng thẳng tắp mới đẹp làm sao. Màu xanh của lá quyện màu ngói mới, trong nắng chiều hây hây gió, đưa tôi về thời áo trắng cùng em!

Có biết bao nhiêu lớp học trò trưởng thành từ mái trường huyện này, cũng như có bao nhiêu người mong ước trở về thăm trường xưa, thầy cũ, nhưng ngặt nỗi mỗi người mỗi cảnh, cũng đành thôi. Cũng như tôi, lâu lắm rồi mới về lại trường xưa, nghe ký ức học trò tràn qua nỗi nhớ! Thầy cô, ngày đêm bên phấn trắng, bảng đen, cắm vào lòng đất mẹ Đầm Dơi từng mầm tri thức, tưới bằng nước yêu thương cho những mùa chữ nghĩa oằn bông, đến kiệt cùng tóc xanh, để rồi như Bồ công anh, chúng tôi bay đi trong gió, thầy cô chẳng buồn vang lên lời gian lao quá vãng!

Thị trấn nhỏ về đêm, rực sáng đèn. Đường Dương Thị Cẩm Vân, tôi dạo bước, ngang qua trường xưa, chợt nghe ký ức cựa mầm trong nỗi nhớ bâng khuâng! Trường xưa ơi, xa nhớ, về thương!

(Kính tặng thầy cô

Trường THPT Đầm Dơi – Cà Mau)

3 thoughts on “Trường xưa, xa nhớ, về Thương (Cao Minh Tèo)

  1. zoochuche says:

    does priligy work Typical substituents include alkyl, cycloalkyl, halo, trihalomethyl, hydroxy, alkoxy, aryloxy, mercapto, alkylthio, arylthio, cyano, nitro, carbonyl, thiocarbonyl, sulfonamido, C carboxy, O carboxy, sulfinyl, sulfonyl, O carbamyl, N carbamyl, O thiocarbamyl, N thiocarbamyl, C amido, N amido, amino and NR x R y with R x and R y as defined above

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *