Mẹ ngồi bếp lửa thênh thang,
Nhìn mùa qua ngõ muộn màng tháng năm.
Cơm sôi khói bếp lặng thầm,
Chiều xuân vọng tiếng xa xăm gọi về…
Mùa hoa nở thắm triền đê,
Hương xuân ngào ngạt, cơn mê thuở nào.
Cánh chuồn thấp thoáng bờ ao,
Em thơ áo mới xôn xao ngõ nhà.
Tôi về từ buổi đi xa,
Cúi cầu tạ lỗi thật thà với sông.
Cha còn mưa gió trên đồng,
Lưng trần khuya sớm nặng lòng với xuân.
Nghe trong nỗi nhớ tưng bừng,
Người quê thơm thảo chia cùng khó khăn.
Đường về hoa nắng bâng khuâng,
Miền xuân chan chứa, trong ngần lời quê…
Nguyễn Chí Ngoan