Mùa đông gợi nhớ (Nguyễn Minh Thuận)

Bỗng một ngày, tôi bắt gặp những chiếc lá vàng đã thôi rơi và bầu trời cũng không còn trong xanh nữa. Những áng mây mỏng, mềm bay qua thềm cũ. Từng tia nắng óng vàng cũng thôi không còn phơi mình ngoài ngõ. Thoảng trong cơn gió hiu hiu chẳng còn mùi hương thơm lừng của ổi chín, của nụ hoa cúc vàng ươm, mà thay vào đó là cái se se từ những cơn gió giao mùa!

Thế là mùa thu đã qua và mùa đông đã về. Mùa đông về mang theo màn sương trắng xóa phủ kín khắp con đường lẫn trên cánh đồng ngoài xa. Từng cơn gió se sắt chở mùa lạnh về, làm giá buốt thân tôi. Bất chợt tôi nghe lòng mình quay quắt nhớ về một thuở xa xôi, một vùng trời đầy ắp những kỷ niệm của tuổi thơ hồn nhiên!

Thuở ấy, khi mùa đông vừa chớm, cái lạnh tỏa đầy khắp nơi làm tôi chỉ muốn vùi mình trong chiếc chăn ấm áp và nướng một giấc đến trưa, tới khi mẹ gọi thì mới dậy, nhưng thật lòng lúc đó tôi vẫn còn tiếc lắm cái chỗ nằm êm ả của mình. Sau khi thức dậy, mẹ kêu tôi với chị xách rổ ra vườn hái ít bông so đũa mang vào nấu canh chua. Theo trí nhớ của tôi, hồi đó thời tiết lạnh hơn bây giờ. Buổi sáng vừa mới bước chân ra khỏi cửa, những đợt gió bấc cứ lả lướt bay qua làm hai cánh tay lạnh ngắt và những đám cỏ xanh ngoài vườn vẫn còn ướt đẫm màu sương.

Ra vườn, nhiệm vụ của chị là lấy cây móc cho bông so đũa rớt xuống, còn tôi thì nhặt bông bỏ vào rổ. Lúc đó, tôi vạch từng bông để hút lấy những giọt nước bên trong, có lẽ những đứa trẻ ở quê ai cũng biết điều đó, chỉ cần bẻ phần đầu màu xanh phía trên là có thể tha hồ hút lấy những giọt nước ngọt lịm của bông. Cứ thế, tôi tự biến mình thành chú ong cần mẫn, chăm chỉ hút mật trong khu vườn hoa. Sau khi hái so đũa xong, chị em tôi mang vào nhà cho mẹ nấu canh chua với mấy con cá rô đồng. Giữa những ngày đông rét mướt, bếp lửa mẹ nhóm lên như làm vơi đi cái lạnh se sắt của tiết trời. Nhìn từng làn khói mỏng dập dờn bay lên, cùng mùi thơm của chảo cá rô kho tộ và tô canh chua bốc khói, thật ấm lòng biết bao!

Lại nhớ những đêm đông mờ mịt, bên chiếc đèn dầu leo lét, mẹ ngồi kết lại chiếc áo ấm cũ đã sứt nút để chị em tôi mặc cho đỡ lạnh vào những ngày đông. Nhớ cả những lần tôi nằm gọn trong vòng tay mẹ, để lắng nghe từng cơn gió lạnh xào xạc bên ngoài, tuy đôi tay mẹ có gầy gò nhưng đong đầy từng làn hơi ấm yêu thương!

Rồi ngày tháng ấy cũng trôi qua. Hình ảnh những mùa đông xưa đã lùi vào dĩ vãng, riêng chỉ có những kỷ niệm êm đềm bên mẹ vẫn còn vẹn nguyên và lớn dần theo năm tháng. Cho dù cuộc sống có bộn bề những âu lo, chuyện cơm áo có làm con người ta thay đổi, trong tôi vẫn còn sáng mãi một miền yêu thương bất tận. Dù có đi đến nơi đâu, tôi vẫn luôn mong về chốn bình yên, nơi đó có quê hương, có mẹ và có cả những ngày đông yêu dấu.

Nguyễn Minh Thuận

2 thoughts on “Mùa đông gợi nhớ (Nguyễn Minh Thuận)

  1. najlepsze escape roomy says:

    You really make it appear so easy with your presentation however
    I to find this topic to be actually one thing that I believe I might never understand.
    It sort of feels too complicated and very broad for me.

    I’m taking a look ahead to your subsequent put up, I’ll try to get the
    cling of it! Najlepsze escape roomy

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *