NHỚ DA DIẾT VỚI MÙA XUÂN QUÊ MẸ
——————
Con đã bỏ bao mùa xuân quê mẹ
Đi tha hương tận mấy chục năm rồi
Con đã bỏ ngôi nhà cũ đơn côi
Kể từ khi đặt chân miền đất khách.
Con đã bỏ cây mai già đơn độc
Giữa mùa xuân lạnh giá với đất trời
Con đã bỏ… như loài chim rời tổ
Kể từ khi đón xuân nơi xứ người.
Con đã bỏ mảnh vườn xưa chơi vơi
Mặc cho gió, nắng xuân tràn lên cỏ
Con đã bỏ mái nhà rong rêu phủ
Lá rơi đầy ủ rũ lối đi xưa.
Con đã bỏ trong góc sân nắng mưa
Một tuổi thơ đầy tiếng cười rộn rã
Con đã bỏ khói lam chiều mái lá
Mẹ ngày xưa vất vả hẳn một đời.
Nguyễn Dũng
NGÀY VỀ QUÊ NGOẠI
—————
Cánh đồng in dấu chân quê,
Lưng còng mưa nắng lối về chênh vênh.
Con đò trên bến buồn tênh,
Bờ sông dáng ngoại gập ghềnh bước chân.
Gió đồng xào xạc ngoài sân,
Ngoại còn đốt lá bâng khuâng ngày mùa.
Ánh nhìn rớt lại song thưa,
Buổi chiều vắng lặng cơn mưa rối bời.
Vẫn nghe tiếng ngoại ru hời,
Võng xưa chở những đầy vơi nỗi lòng.
Bếp nhà sợi khói mênh mông,
Hương quê quyện với ấm nồng giấc mơ.
Ngõ nhà vắng bóng ngoại chờ,
Hàng cây đứng lặng bên bờ nhân gian.
Ngoại giờ ở phía thênh thang,
Có nghe nước mắt muộn màng rơi nhanh.
Tôi về nhìn lại sông xanh,
Tìm hình bóng ngoại mong manh thuở nào.
Con đường trắng xóa bông lau,
Hình như dáng ngoại bên rào ngày xưa…
Trần Thương Tính