Nguyễn Văn Tài
—————
Hỏi thầm lá rụng về đâu
chỉ nghe gió núi vi vu trả lời
hiện sinh, tiền kiếp, luân hồi
hồn cây cỏ thoáng ngậm ngùi cỏ cây
Kiếp nào ẩn sĩ qua đây
bút sa vách đá tàn phai những lời…
rơi, rơi, rơi
lá rơi rơi
buồn ta, một cái xác ngồi trầm tư
Muôn thu nối tiếp muôn thu
có-không
không-có
nắng mưa xoay vòng
ta rồi bay giữa hư không
rớt trên lớp bụi
chất chồng tái sinh.