Nguyễn Chí Ngoan
———-
Có mùa sậy chín ven sông
Hiu hiu ngọn bấc trên đồng xốn xang
Có mùa sậy chín lỡ làng
Vương trên mái tóc thênh thang nắng gầy.
Triền đê một thuở thơ ngây
Trong miền cổ tích tháng ngày biếc xanh
Từng bông sậy chín mong manh
Gửi niềm thương nhớ yên lành sớm mai.
Đông về nhặt cánh hoa bay
Nghe mùa chớm lạnh bờ vai nghiêng chiều
Cánh cò giữa buổi quạnh hiu
Mục đồng ngơ ngác, con diều chơ vơ.
Đường về mưa bụi lơ thơ
Ướt dầm nỗi nhớ… “ầu ơ ví dầu”
Dừng chân đứng lại bên cầu
Xôn xao bông sậy bạc đầu tìm quên…