Nguyễn Thánh Ngã
——————-
Thật ra,
Chúng ta đang làm cho khổ đau
Chồng chất khổ đau…
Chúng ta hăm dọa
Và bắn giết lẫn nhau
Sự thù hằn chưa bao giờ vơi cạn
Hãy nhìn những đóa hoa
Vắt thân cành để nở
Hãy nhìn một chiếc lá
Khắc khoải một niềm xanh
Tất cả là trả ơn cho bầu trời và mặt đất
Nơi nuôi dưỡng mọi sinh loài…
Còn chúng ta thì sao?
Chất linh trưởng trong người trỗi dậy
Muốn làm một đại đế
Muốn xây dựng một vương triều lớn mạnh
Đời đời con người thuần phục con người…
Chúng ta đã nhầm
Cõi sinh, già, bệnh, chết có chừa ai đâu!
Đền đài rồi hoang phế
Hư danh rồi lãng quên
Ai giết chóc sẽ bị giết chóc
Đó là quy luật phi thường
Không có sức mạnh nào ngăn nổi
Chúng ta hãy làm gì
Cho thế giới bớt khổ đau…
Hãy cảm ơn một chiếc lá đã che mình
Hãy cảm ơn một bông hoa đã nhìn mình mỉm cười
Đó là niềm hy vọng cho thế giới bớt khổ đau…