Nguyễn Thị Hồng Hạnh
——————–
Thương lắm, bàn tay của mẹ tôi
Bong da, đen sạm bởi nắng trời.
Suốt mùa cấy hái trên đồng bãi
Tảo tần, tất bật chẳng hề ngơi…
Thương lắm, bàn tay của mẹ tôi
Chẳng đẹp xinh như của mọi người!
Với tôi, tất cả đều vô giá
Tất cả vì con, trọn cuộc đời!
Thương lắm, bàn tay của mẹ tôi
Làm ra hạt gạo, đổ mồ hôi
Cũng bàn tay ấy, chăm con học
Lấm láp mà luôn đẹp nụ cười …
Thương lắm, bàn tay của mẹ tôi
Khi trải mưa dầm, khi nắng nôi
Thầm lặng bên đời hình bóng mẹ
Mở lối xanh con bước vào đời…
Thương lắm, bàn tay của mẹ tôi
Bình minh thức dậy, nắng tinh khôi
Nâng bàn tay ấm, thầm ơn mẹ
Tim reo xao xuyến, dạ bồi hồi…