Mẹ và sông (Ngô Thế Lâm)

Ngô Thế Lâm

———————

Ta lang bạt suốt dặm dài gió bụi
ký thác buồn vui phù phiếm thị thành
sông thanh thản một dòng mê mải
tưới xanh trong lên hiu hắt hồn mình

Phù sa ngọt vun bồi tươi cằn cỗi
câu hát gập ghềnh chở mưa nắng long đong
qua dâu bể, sông dịu dàng như thể
lòng mẹ suối nguồn dào dạt bao dung.

Đời ta hẹp, lòng sông thì rộng
cao thấp bao phen nông nổi quê người
sông như mẹ, vỗ về khờ dại
cho con nương vào trĩu một vòng ôm

Ta phiêu dạt bỗng một ngày mỏi gối
về soi bóng mình trong đục mấy dòng trôi
xin gột rửa bao ưu phiền lận đận
phía hoàng hôn, bình yên dáng mẹ ngồi!

Ơi bát ngát đời sông, đời mẹ
miền ca dao thổn thức trăng vàng
con khỏa nước khơi dòng trong tắm gội
chợt thấy mình bé nhỏ giữa mênh mang…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *