Dưới mái tranh tối đó, trong tiếng rệp kêu hời, con trăng loang loáng tròn trịa nằm dưới chân cây cầu khỉ, đàn vịt lặng lẽ đạp nước kêu cạp cạp, xa xa nhà người ta hò vang mấy câu vọng cổ. Ừ! Ở cái miệt Năm Căn này, tôi ước khi trở về phố thị lòng người cũng đơn giản như mặt nước ao kia, soi rõ trời đêm với ông trăng vành vạnh.
Tự dưng lại cười khì; rồi bỗng thấy tiếng ếch, nhái, ễnh ương còn thi vị, tươi vui hơn tiếng người cứ chan chát lấy nhau. Một đêm sao bình yên quá!
Tôi để cho tâm mình tự do rong ruổi. Những suy nghĩ vụt qua, thoáng lại; có khi vừa đến đã chạy vù đi mất, có khi lại treo vắt vẻo như mạng nhện giăng mắc. Tôi không vô tư thế thiền kiết già hay bán kiết già, cứ thả mình theo cái tâm bất định mà lặng im quan sát chúng. Ngẫm cũng thi vị.
Có những nỗi cô đơn vô cùng tận mà rồi chẳng ai sẽ tỏ tường. Và đến một lúc nào đó chính bản thân mình cũng không cần ai hiểu thấu. Có những đoạn đường khi độc bước là điều tốt nhất, thì cũng nên thôi mơ mộng về một kẻ đồng hành tri kỷ tri tâm. Lớn lên nghĩa là cô đơn. Vậy thì ai rồi sẽ chẳng trải qua những ngày cảm giác bị cuộc sống ghẻ lạnh như thế. Mà thật ra, cuộc sống này chẳng có chút quan ngại cho một cá thể nào, vẫn cứ thế tiếp diễn mà thôi. Có chăng tất cả là tự ta suy diễn. À, vậy ra bao lâu nay ta tự phân cho mình cái vai nạn nhân, rồi sắm tuồng một cách ngon ơ, vô thức. Cuối cùng, lại bày đặt buồn với khổ.
Cho đi không có nghĩa là nhận lại. Và nếu cho lầm thì đó là những khoảnh ngu si. Mà đời người, ai chưa từng trải qua cái khúc đoạn si này. Nếu ta đủ mạnh mẽ. Trái tim ta đủ yêu thương thì ta sẽ hiểu rằng cho đi không phải để mong cầu nhận lại. Rồi khôn cũng là dại, mà dại cũng là khôn. Chỉ đơn giản vì trái tim này muốn thổn thức yêu thương, ngập tràn ấm áp. Có vậy mà thôi. Mặc kệ những vết sẹo lồi lõm chi chít trong một hồn sỏi đá. Vì bản chất là chẳng có vết sẹo nào đâu. Một chốc tâm an, là một chốc không buồn – không khổ – không đau, cũng chẳng vui – chẳng được – chẳng hạnh phúc. Thinh thinh tịch lặng, như cái đêm trăng ở chốn cô liêu này.
Ta được phép yếu đuối! Nhưng yếu đuối là để vươn lên mạnh mẽ như loài cỏ dại sau khi bị dẫm đạp. Mạnh mẽ đến tàn khốc. Nên thôi, ai không hiểu cứ để họ cạn lòng. Vì lòng người đã cạn, lời nào cũng chẳng thông. Đừng mong cầu từ phía người. Ở phía mình, muốn thương thì cứ thương. Đừng vì lòng người đổi khác, mà lòng ta cũng chộn rộn.
Còn bản thân mình thì vẫn thức dậy mỗi sớm mai. Phải sống! Và không chỉ là sống, mà là sống tỏa sáng hơn cả ánh trăng đêm nay, soi sáng mọi nẻo tối tăm, sưởi ấm mọi cõi lạnh lùng. Vì chính bản thân mình đã là một kì tích. Hạnh phúc không ở đâu ngoài kia, không rớt lại quá khứ mà cũng chẳng chờ đợi ở tương lai. Hạnh phúc là ngay phút giây này, trái tim thật sự bao dung, tấm lòng thực sự rộng mở. Ta chọn hạnh phúc! Ta chọn là người quyết định cuộc sống này, niềm vui này.
Cuộc đời nếu chẳng là một biểu đồ hình sin, chẳng lên xuống chập chùng thì chúng ta có lẽ đã chẳng có hờn giận mà thứ tha, chẳng có sân si để mà quán chiếu và rèn tâm. Và khi ấy, có lẽ ai cũng đắc thành chánh quả. Cuộc đời vì có đủ mặn – ngọt – chua – cay, nên chính là nơi để mỗi người rèn tâm luyện tính. Cuộc đời phải có những cú ngã thật đau, thì chúng ta mới chịu hạ cái tôi xuống mà học nhiều điều hay. Cuộc đời này, có đôi khi như đêm tối triền miên, đợi mãi chẳng ló dạng bình minh.
Như đêm trăng hôm nay, tôi trốn mình ở nơi khỉ ho cò gáy, ánh điện cũng le lói nhập nhoạng, ấy vậy mà lòng người lại sáng đến lạ. Sáng như con trăng kia, bừng tỏ trong đêm đen cô đặc, ánh choang cả cái ao cũng đen ngòm không kéo. Mỗi người chắc ai cũng cần giữ ánh trăng này thật chặt trong tim, để sưởi ấm và soi sáng những khi mỏi gối chùng chân nhất. Ánh sáng của yêu thương, của cuộc sống vốn dĩ rồi cũng chẳng phải từ ánh mặt trời chói chang buổi ban mai để ta phải chờ đợi. Và cũng chẳng phải là một ánh trăng tròn đầy viên mãn của những đêm rằm. Ánh sáng ấy luôn tồn tại, vốn đã tồn tại và sẽ mãi ở đó trong tâm khảm mỗi người, chỉ cần ta cho phép chúng được thắp lên.
Vậy vốn dĩ lòng người có đơn giản như mặt nước ao mà tôi từng ước hay không?! Cũng chẳng còn quan trọng nữa. Vì lòng tôi đã yên những bộn bề. Vì tôi cần sống cuộc đời mình, trải nghiệm những bài học của mình để trưởng thành, không chấp mắc chi cuộc đời những người xung quanh. Cái đêm trăng này, coi nom mà sáng tỏ dễ sợ!