Như Thiện
——————-
Khuya rồi, nằm nghe tiếng mưa rơi
Như trút chuyện cuộc đời nơi nhân thế
Những câu chuyện chưa một lần được kể
Cho mọi người, cho thế giới mênh mông.
Giữa thinh không, mưa không ngừng nặng hạt
Có phải chăng vì cam bạc phận mình?
Hay thương xót kiếp người quá điêu linh
Mãi tất bật với tình sầu muôn vẻ.
Này mưa ơi! Đêm khuya rồi! Có lẽ
Nên về đi, về lại với hư vô
Rồi tỉnh táo bỏ lớp vỏ hồ đồ
Mà tươi sáng, điểm tô ngày nắng mới!