Khánh Hạ
—————-
Ta đã đi nửa cuộc hành trình
Nơi ngọn đèn dầu leo lét rọi…
phân hai bờ ngưỡng cửa thực hư
Chiếc bóng sõng soài cố ghì chắc một bên
Và mỉm cười thách đố chuyện một mai…
Rồi ta sẽ ra sao?
Ai biết được rằng điều gì có thể và không
Chiếc quả lắc chỉ dừng lại nơi cuối cùng sợi dây
Ta dừng lại
Khi hơi thở hóa sương mây…
Những bon chen vất vưởng lắm khi tự mình vay mượn
Chẳng để làm gì!
Cuộc trần thế xô bồ muôn nẻo… lụy thân
Được – mất một phần… có – không một ngã
Chữ Ta-bà bẻ nát còn đâu
Ta đã qua nửa giấc miên trường
Còn nửa dặm đường trả lại phù du
Trả cơn hoang tục phàm trăn trở
Đốt tham sân lẫn khuất bóng hờ
Một đốm lửa than xin gieo đêm trần hơi ấm…