Khánh Hạ
—————-
Chở Ta-bà trên chiếc thuyền độc mộc
Vai mang một khối đề huề có-không
Dòng trôi theo sóng ba đào
Nước xuôi thuyền tới vững chèo bền tay.
Quải túi trần dặm dài rát mỏi
Đá sỏi nhiều bước nghẹn chông chênh
Mây lênh đênh cuộc duyên trần trôi bạt
Ngàn muôn lối cứ mãi thong dong.
Mỗi sát na đi đến diệu huyền
Trong chúng ta hiện diện khắp cùng
Có ra đi để còn tìm lại
Tâm mình là Phật chứ không hai !