Tổng hợp thơ trong số 413

CHÂN NHƯ TÌM VỀ (SC. Thích Nữ Diệu Hoa)
———–
Ưu phiền gửi gió cuốn bay
Phải luôn nhắc dạ mỗi ngày tịnh tu
Tránh gieo nghiệp xấu hận thù
Tập nhường với nhịn công phu hằng giờ

Bỏ dần tánh giận vu vơ
Quyết ngăn hờn dỗi mập mờ đa nghi
Làm đau người khác được gì
Tỵ hiềm chỉ tạo sầu bi nảy mầm

Giới trì trong sạch thân tâm
Từng giây sớm tối ngẫm thầm kinh thư
Lỗi xưa nếu có nguyện trừ
Một lòng hướng Phật chân như tìm về.

SỚM MAI (Khánh Hạ)
———–
Đưa tay nắm sợi hồng trần
Mảnh mai rớt lại vô ngần miên man
Lá kia uống ngọt sương tan
Phút giây chợt đó…đã sang kiếp nào.

Gió reo bụi lá bềnh bồng
Đẩy trôi nhè nhẹ mây trong trắng ngần
Tôi nghe cõi mộng lưng trầm
Từ trong sắc lá thở hồn hư vô…

Lắng mình khắc khoải ban mai
Cuộc trăm năm lại như ngày hôm qua
Thời gian hóa đá một thì
Sớm mai chỉ mỗi tách trà hương sen.

THÔI ĐI (Hồng Nhật Lam)
———–
Mộng thường như ảo huyền vô
Khéo chi buộc lấy xô bồ thế nhân
Xác xơ một bóng tâm trần
Bèo mây muôn kiếp lạc lầm bi thương.

Mộng người cứ mãi vương vương
Quên đi ngày tháng cuối đường tử sinh
Ngộ tình sắc mộng vô minh
Rèm thưa che mắt đắm mình lao đao.

Giọt sầu thấm dạ lòng đau
Cũng vòng quanh quẩn trước sau quả đời
Đã mang nghiệp báu trên người
Mong gì một phút an ngơi chuyện trần.

Đã quàng mắc nợ vào thân
Nên thôi gieo lấy hạt nhân lỗi lầm
Thôi gieo ẩn trắc âm thầm
Tưới mình dòng suối pháp âm dịu hiền.

SEN THƠM AO CHÙA (Chung Tiến Lực)
———–
Ao chùa thắm đỏ bông sen
Là con tim nguyện ngày đêm tu hành.
Lá sen tơ – chiếc nón xanh
Nắng mưa che chở lòng lành dâng hương

Đây bông sen giữa đời thường
Đôi bàn tay chắp mười phương hướng về.
Hương sen dịu mát nắng hè
Cánh hoa – tai Phật lặng nghe cõi người

Hương sen thơm nói thay lời
Lòng thành nhân thế trọn đời tu tâm.
Mở bàn tay chuộc lỗi lầm
Cúi đầu xin được âm thầm tu thân.