Xuân hoài
(Nguyễn Thị Tâm)
————–
Đông về, vũ trụ thoáng say
Kéo mưa lùa lạnh trút ngày sang đêm
Lá rơi xào xạc bên thềm
Nghe bao kỉ niệm rớt bên hiên đời.
Đóa bình yên thánh thót rơi
Bao cơn bĩ cực xô đời lệch tâm
Cô liêu hóa trận mưa dầm
Mùa đông như nốt nhạc trầm thê lương
Mong trời tan loãng mù sương
Bình minh khỏa lấp vấn vương, đoạn trường
Cuộc đời vốn cõi vô thường!
Buồn vui, tan hợp, đôi đường phân luân
Đông về, mơ một thoáng xuân
Bình yên hoa nở trong ngần tiếng chim
Xuân sang xua hết ưu phiền
Mây trôi, gió hát, nắng an nhiên cười
Âm vang tiết tấu cuộc đời
Mênh mang nhịp phách, nụ cười lên hương
Câu ca lãng đãng niềm thương
Nghe trong phong vị vấn vương ca từ
Nghiêng đời dạo một áng thơ
Trong như tia nắng ngủ mơ bên thềm
Chim trời cất tiếng dịu êm
Tan đi trong sắc chiều lên điệu đàng.
Mẹ là nẻo đạo
(Nguyễn Chí Thiện)
————–
Trong khổ đau, đày đọa giữa cuộc đời
Con cần có niềm tin mà ở lại
Giữa tham ái làm con người khờ dại
Có tiếng chuông nào vọng lại giữa si mê.
Con lạc lõng giữa trăm nẻo lối về
Con tìm gì giữa bộn bề hối hả?
Mẹ ơi mẹ! Có phải rằng con đã?
Lạc đường rồi giữa vạn ngã đau thương.
Nhưng con thấy ánh sáng cuối nẻo đường
Có bóng mẹ có tình thương vạn đại
Che chở nâng niu qua bao trở ngại
Cửa nhà mình chắc là cửa từ bi.
Con thấy mẹ để đi về đúng hướng
Nơi lòng con không một chút lo âu
Về bên mẹ, tìm lần đầu con sống
Sống cuộc đời không tranh đấu đua chen.
Nơi có mẹ đó là nơi có đạo
Con không cần, tìm dạo chốn thiền môn
Chỉ cần về bên mâm cơm của mẹ
Là lòng con đủ tĩnh lặng nhẹ nhàng.