Quý độc giả thân mến!
Đức Phật dạy rằng: “Phật pháp bất ly thế gian giác”, vì vậy xuân trong đạo Phật cũng là mùa xuân cuộc đời. Đối với người tu, cảnh bên ngoài là Thu, Đông, hay Hạ, lòng hành giả vẫn là Xuân tươi vui. Thiền sư Mãn Giác tu hành ngộ đạo, nhận ra mùa xuân bất tử và đắc ý cảm tác hai câu thơ rằng:
Đừng bảo xuân tàn, hoa rụng hết
Đêm qua sân trước một nhành mai.
Thời gian và không gian là một dòng sinh diệt, biến chuyển luôn luôn. Mùa xuân đến rồi mùa xuân đi. Hoa nở rồi hoa tàn, hoa tàn rồi hoa rụng. Việc gì ở đời đã xảy ra cũng sẽ qua, qua rồi cũng mất, ngay cả con người cũng bị dòng sinh diệt của thời gian và không gian lôi cuốn. Chỉ khi con người giữ được chân tâm, cái tâm thiện hằng cửu thì “cảnh xuân, khách xuân, thơ xuân…” mới hiện hữu nơi tâm hồn chúng ta thời khắc này.
Nếu mùa xuân là cái gì tươi đẹp nhất thì đó phải là sự tốt đẹp của tâm hồn chúng ta. Mùa xuân trong Phật giáo là khi tìm được nơi an trú tâm hồn, cảm nhận sự an lành trong khoảnh khắc hay miên viễn. Sự thấy biết tỉnh giác như vậy được coi là mùa xuân trong cửa đạo, hay mùa xuân của sự tỉnh thức, của sự yên lặng. Thiền gia không phải chỉ giúp cho tâm hồn mình tỉnh thức mà còn phải có thái độ “dấn thân” vào cuộc đời để giúp kẻ khác tỉnh thức và vượt ra ngoài mê mờ vọng tưởng, vượt lên những tham vọng cá nhân.
Ánh sáng tỉnh thức từ những lời dạy cao quý của Đức Phật chiếu rọi, giúp mọi người hiểu rằng phải tự thân tu tập để có khả năng chế tác ra năng lượng bình an, hạnh phúc thì chúng ta mới có cái để chia sẻ cho người. Hạnh phúc được cảm nhận tốt nhứt là hạnh phúc xuất phát từ “thân an lạc” và “tâm giải thoát” của mỗi chúng ta. Đó là món quà quý giá nhất mà chúng ta có thể dâng tặng nó cho những người thương nhân dịp xuân mới.
Nhân dịp cả đất nước đón chào mùa xuân mới, tạp chí Văn Hóa Phật Giáo trân trọng gửi đến quý độc giả số báo 416 với chủ đề “Xuân khai phúc lạc”, xin chúc tất cả mọi người xuân mới dồi dào sức khỏe, thân tâm an lạc, thế thọ miên trường và đạo thọ miên viễn.
Ban biên tập Tạp chí Văn Hóa Phật Giáo