Cõi tịnh
(Nguyễn An Bình)
——————
Khi về nằm dưới đài hoa
Suối nguồn vi diệu tâm ca lạ thường
Sương mai giọt nắng cành dương
Buồn vui đi hết dặm đường tử sinh.
Đời như mây nổi thay hình
Hợp tan mấy thuở phù sinh trên ngàn
La đà trắng ngọn cỏ tranh
Mong manh bọt biển đầu gành đó thôi.
Khi về nghe tiếng hạc vui
Từ tâm thanh tịnh thấy đời như nhiên
Chơn không ngộ ánh diệu huyền
Chân trời bát nhã con thuyền ra khơi.
Có hoa xanh mát môi cười
Từ trong sỏi đá hát lời yêu thương
Hư vinh huyễn mộng vô thường
Hoa vàng trúc biếc am dường đâu đây.
Khi về ngủ dưới đồi mây
Bốn mùa nắng sớm sương đầy trong veo
Nương chiều ngan ngát hương theo
Mờ trong mây khói bọt bèo tháng năm.
Thong dong cuộc lữ thăng trầm
Nhẹ trong hơi thở thì thầm tiêu dao
Sen trong bùn vẫn thanh cao
Về trong cõi tịnh cành đào trổ bông.