Thơ 351

 

Hiếu tâm hoa

THÍCH PHÁP TRÍ

Vu-lan hoài niệm với tình cha

Báo hiếu ân thâm nghĩa mẹ già

Biển rộng ngàn đời nào sánh được

Non cao vạn thuở há so ra

Một thân hiếu tử tươi thời trẻ

Hai đấng sinh thành xế tuổi già

Chạnh nỗi lòng con xin khắc niệm

Công dày đền đáp hiếu tâm hoa.

Lối về quê mẹ…

NGUYỄN THỊ NHƯ Ý

Con về quê mẹ ngày mưa

Có con đường đất vẫn chưa đổi dời

Hiên nhà dáng mẹ chơi vơi

Lời ru cánh võng ngọt lời ca dao.

Con về đứng lại bên rào

Ngậm ngùi nhặt những tiếng rao trong chiều

Đường làng bóng mẹ liêu xiêu

Thương mùa lam lũ chắt chiu tháng ngày.

Con về trong buổi sớm mai
Lặng nghe nước mắt rơi dài bên sông Rưng rưng sợi khói đốt đồng
Mẹ ngồi đem tóc ra hong gió ngàn.

Con về nỗi nhớ thênh thang
Mùi quê chật những muộn màng nông sâu Buổi về lất phất mưa ngâu
Ai như dáng mẹ áo nâu lấm bùn…

Hoa Hiếu Hạnh

THÍCH TUỆ TÁNH

Tháng Bảy lá thu rơi rụng đầy
Vu-lan truyền thống mãi còn đây
Ân cha nghĩa mẹ vô cùng tận
Hiếu tử lòng con chẳng nhạt phai
Lắng đọng câu kinh truyền Thắng hội Trầm hùng tiếng mõ đượm Liên đài Hạnh hiếu tâm thành con hướng nguyện Tri ân phụng dưỡng đẹp từng ngày.

Về bên mái lá

HOÀI MINH

Về bên mái lá thân yêu
Bao lần nắng sớm mưa chiều ngang qua Bên thềm hình bóng mẹ già
Lưng còng chân yếu tóc pha mây trời

Nghe từng kí ức bồi hồi
Vẫn khung cửa nhỏ với thời tuổi thơ Vẳng nghe một phút ầu ơ
Ấm bàn tay mẹ những trưa an lành

Ngoài kia ngọn gió chòng chành
Ru ngày trôi mãi thêm xanh mùa màng Mái nhà cũ với thời gian
Rêu phong bấu níu sương giăng đêm về

Con đường xuôi ngược người đi
Trong căn nhà mẹ chẳng phai ân tình Về nghe kỷ niệm gọi tên
Yêu thương ngày cũ chưa quên bao giờ.

Tâm lành an lạc

NHẬT QUANG

Trần gian sóng gió tư bề
Không như giấc mộng… tràn trề yên vui Đau thương, dâu bể dập vùi
Mắt cay lệ đắng bùi ngùi oan khiên

Cảnh đời ngang trái ưu phiền
Hận thù ghanh ghét, bạc tiền gian tham Vô tâm trước cảnh cơ hàn
Anh em đồng loại trăm ngàn vết đau

Chỉ vì danh vọng, sang giàu
Ác tâm giết hại lẫn nhau không đành Sân si, lừa lọc tranh giành
Bạc tình, bạc nghĩa em anh chia lìa

Giữ tâm chánh niệm khắc ghi
Sống theo Phật pháp từ bi cứu đời Bao dung, hỷ xả hỡi người
Tạo nhiều công đức, xa rời nỗi đau.

Bồng bềnh thu

LÊ THỊ NGỌC NỮ

Lang thang cùng với heo may
Màu trong veo nắng đan mây yên lành Mưa về gội tóc cỏ xanh
Nhành hoa yểu điệu mong manh dịu dàng

Ô kìa thu diễm lệ sang
Thanh tao, đài các mênh mang bên đời Dòng sông chở bóng mây trôi
Mái chèo ngân tiếng hò ơi ngọt ngào

Nước gương soi lộng trời cao
Phù sa thắm đỏ một màu như tranh Gió vờn sóng lúa thêm xanh
Cánh cò điểm xuyết an lành đất quê

Xuyến chi vẫy gọi người về
Cỏ may đan nhớ triền đê tuổi hồng Tím ghim vào đến tận lòng
Gọi mùa thu cũ bềnh bồng lối thương.

Dường như trời vào thu

NGUYỄN MINH THUẬN

Dường như trời đã vào thu!
Đàn ve thôi cất tiếng ru bồi hồi
Phượng hồng khép cánh hoa tươi
Bâng khuâng rơi giữa khoảng trời mênh mông…

Thu về nỗi nhớ đi rong!
Tìm bao kỷ niệm sáng trong một thời Đường xưa bao buổi chung đôi… Giờ đây tất cả đã vời đổi thay!

Vòng xe ai lướt qua đây!
Có còn rớt lại những ngày ấu thơ?
Để ta đem vào giấc mơ!
Nâng niu từng phút, từng giờ không thôi….

Chiều nay vạt gió ru lời!
Chợt thương chiếc lá vàng rơi bên thềm Đưa tay ta nhặt nỗi niềm!
Kết lại ngày tháng êm đềm xa xưa.

Thương hồ

ĐƯỜNG LÃNG DU

Tháng năm xuôi ngược trên sông
Mà nghe tiếng sóng bềnh bồng khúc ca Hoàng hôn rồi lại chiều tà
Bến đông bến vắng khi xa khi gần

Thương hồ chẳng nẻo dừng chân
Cứ theo con nước tình tang bao ngày Gió đưa bờ lá lắt lay
Lòng người như cũng đong đầy suy tư

Cánh cò bay phía mùa thu
Đêm buông sương lạnh trăng mờ phủ giăng Cung đàn tiếng hát ngân vang
Thương hồ trên sóng miên man nhớ nhà.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *