Thơ 352

 

Bài thơ viết bên ngọn đồi ngày xưa…

TRẦN THƯƠNG TÍNH

Một chiều với núi xa xôi
Em về thăm lại ngọn đồi cỏ hoa

Đường lên dốc núi bao xa
Mà em bỏ lại mùa hoa lỡ làng.

Một chiều khói tỏa miên man
Nhặt lên nước mắt chiều tàn ngoài kia

Mẹ còn đi sớm về khuya
Đong mùa mưa nắng đem chia tuổi già.

Một chiều hiu hắt dáng cha
Gậy tre gõ nhịp đường xa lặng thầm

Cha gùi sương gió tháng năm
Còng lưng đếm những xa xăm núi đồi.

Một chiều tôi đứng với tôi
Nhìn mây lơ lửng bên đồi ngày xưa

Em về với núi hay chưa?
Hình như có kẻ trong mưa khóc thầm…

Giác ngộ

NGUYỄN CÔNG KHANH

Giữa lằn ranh thiện, ác

Gắng tích đức, làm lành!

Cuối đời về bến giác

Mãi tiếng tốt, lưu danh.

Đức lưu miên viễn

THÍCH PHÁP TRÍ

TÔNG thừa nối pháp Thiền gia
PHONG ngời hạnh đức kết hoa ngũ phần
TỔ thời giáo đạo nghiêm thân
ĐÌNH môn tiếp bước trọn phần thanh cao

MINH quang chiếu, dứt trần lao
ĐẠO vàng thắp sáng, tiêu dao Tháng ngày

THÀNH tứ trí, tròn bổn lai
TÂM hoa một đóa hiển bày tánh linh
KÍNH ân Tam bảo độ mình
MỪNG lên bờ giác hữu tình độ tha
KHÁNH an phúc tuệ hà sa
TUẾ niên tùng thọ “Pháp hoa diệu huyền”

ĐỨC xông địa xuất hương liên
TRƯỞNG bồ-đề nguyện ý thiền cười trao
LÃO lai thế thượng thân hào
HÒA đồng pháp tánh một màu như nhiên

THƯỢNG ngôi cao thắng tiệm quyền
THÍCH bần đạo phú nối truyền hạnh xưa

THIỆN khai vạn pháp nhất thừa
NHƠN hành lục độ sớm trưa quả thành
CHỦ ngôi pháp vị tinh anh
TỊCH quang biến chiếu phúc lành mười phương

HỘI Bát-nhã, tánh chân thường
ĐỒNG vào tạng giới, thanh lương dự phần
TRỊ đức phổ hoá cõi trần
SỰ tuỳ hỷ đến rồi dần tròn xong
GIÁO vô lượng pháp dung thông
HỘI ba-la-mật sắc không thấu bày
PHẬT tỉnh thức, trí mầu khai
GIÁO chân nhị đế chốn này ứng cơ
VIỆT hào hùng, sắt son thơ
NAM bang quốc tộc chẳng mờ chẳng phai

VIỆN đường bất thối kim giai
CHỦ ngôi tịnh đức Tăng tài thiền gia
TỔ khai mạng mạch tinh hoa
ĐÌNH lưu tâm ấn chan hoà phạm âm
MINH minh tự tánh chẳng lầm
ĐẠO kia bất nhị thậm thâm nghĩ bàn
PHÚC từ liễu ngộ chơn an
THỌ vô lượng nghĩa nê-hoàn chẳng xa
MIÊN pháp lạc, trụ ta-bà
TRƯỜNG như ảnh nguyệt sơn hà tịch nhiên

ĐẠO Nguyên – Nghiêm – Tiến sĩ hiền
TÂM Ân – Nhẫn độ cửa thiền vẻ vang
TRÁC thời hạnh nguyện vĩnh an
THẾ gian nhuần thấm chứa chan đạo tình.

(Hương thất, ngày Rằm tháng 7 ÂL)

Những mầm xanh tương lai

LÊ VĂN TRƯỜNG

Thiếu nhi

là những mầm xanh

tương lai tươi sáng

để dành mai sau

đến trường vui vẻ biết bao
thầy cô hôm sớm

gởi vào điều hay

siêng năng chăm học tháng ngày

hành trang kiến thức

sau này mênh mông

ước mơ

rồi sẽ thành công

như niềm khát vọng

tấm lòng mẹ cha

thời gian

cứ mãi thoi đưa
hạ đi thu đến

theo mùa nguyên xanh

ru em

từng khúc dỗ dành
sân trường nắng ấm

trải thành yêu thương

mai sau

trên mọi nẻo đường

nơi đâu cũng một

quê hương nặng tình

siêng năng

cố gắng học hành

vườn hoa đất nước

lung linh sắc màu.

Tình thu quê nhà

TRẦN THANH THOA

Ngọt ngào câu hát trên môi

Thầm ru cò trắng xa xôi nẻo về

Hương mùa thổn thức cơn mê

Mưa giăng man mác tỉ tê đêm dài

Tháng ngày tựa lá vàng phai
Nhớ thương vẽ lại hình hài quê xưa

Hỏi người thu đã về chưa
Heo may đỏng đảnh như vừa chạm tay

Đượm tình một miếng trầu cay
Áo ai vương sợi khói bay thêu thùa

Mộng vàng hoa cúc duyên mùa
Tương tư cánh bướm bỏ bùa phấn hương

Mắt thu đăm đắm tơ vương
Ẩn sâu một thoáng vô thường mênh mông

Lặng thầm quay gót tang bồng
Góc quê dáng mẹ ngồi trông bóng chiều.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *