Thơ 353

Đêm trăng tuổi thơ

NGUYỄN MINH THUẬN

Ánh trăng lơ lửng giữa trời
Soi từng tia sáng xuống đời trẻ thơ Để cho ánh mắt ngu ngơ
Đêm rằm trăng tỏ ngồi mơ chị Hằng

Rộn ràng những tiếng bước chân
Có đàn em nhỏ tung tăng vui đùa
Lồng đèn như những sao thưa
Lung linh soi sáng trong mùa Trung thu

Dập dìu cơn gió vi vu
Một miền cổ tích về ru bồi hồi Ta nay đã lớn khôn rồi
Nhưng xin trẻ lại như thời ấu thơ.

Thu ngà

THANH TRẮC NGUYỄN VĂN

Ta về quán gió chân đồi
Tìm mùa trăng lạnh cuối trời mù sương

Tìm đâu cô giáo Hải Dương?
Dã quỳ Đà Lạt bỗng vương vương buồn.

Kìa trăng ứa lệ mưa tuôn
Khóc ta tay trắng cạn nguồn nhân duyên

Đồi thông thổn thức ngả nghiêng
Hồ Than Thở cũng muộn phiền thở than.

Thu xưa khói biếc trăng vàng
Áo dài guốc mộc lang thang đêm ngà

Làn da trắng, nét mặt hoa
Giọng cười gái Bắc làm ta dại khờ….

Thôi thì buông mảnh tình mơ
Tiễn em về với bến bờ em yêu
Còn ta với bóng trăng chiều
Hẹn Trương Chi thả sáo diều tương tư!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *