Chữa lành con tim (Nguyễn Bảo Trung)

 

– Ủa, chị Lan. – Dạ, bác Trung. Lâu quá không gặp bác. Bác khoẻ không? – Phải để bác sĩ hỏi bệnh nhân có khoẻ không chứ!

Mình nói đùa với chị và cả hai cùng cười gượng nơi phòng khám bệnh.

– Dạ. Dạo này chị bệnh nhiều lắm, bác ơi. Ăn không ngon, ngủ không được. Đêm nào ngủ cũng giật mình thấy anh Đức ngồi nơi đầu giường. Khám ở mấy bệnh viện lớn rồi nhưng không bớt. Hôm qua soạn đồ để cúng giỗ đầu của anh Đức thì thấy quyển sổ khám bệnh của ảnh, chợt nhớ bác và chạy vào đây.

– Anh Đức mất rồi sao? – Dạ, mất rồi.

Chị Lan vừa nói xong câu “mất rồi” thì nước mắt lưng tròng. Khuôn mặt buồn rười rượi. Hai quầng mắt thâm đen.

– Ngày đó… Phải chi anh chị nghe lời bác, sống trọn vẹn từng ngày thì đâu đến nỗi. Ung thư tuỵ giai đoạn cuối mà…

Anh chị cứ nghe lời người ta bày, hết đi tìm thầy cúng này, đến đi tìm bà lang kia. Rồi còn làm đủ mọi cách để có được sừng tê giác, mật gấu, ngà voi…

– Mà bác ơi, chẳng lẽ khoanh tay đứng nhìn người thân mình chết sao. Không đành…

Mình cất tiếng thở dài. Hôm nay bầu trời thật nhiều mây. U ám và buồn. Không biết bao nhiêu lần mình dặn bệnh nhân của mình: Hãy ăn uống những gì bình thường nhất. Những thức ăn nước uống mà hàng ngàn năm nay ông bà mình đã ăn. Tìm chi mấy nhung hươu, sừng tê giác, mật gấu, ngà voi… Y học bây giờ là y học của chứng cứ. Nếu không có chứng cứ, không có công trình nghiên cứu khoa học đáng tin cậy chứng minh loài cây đó, sừng con vật kia … có tác dụng chữa bệnh, thì dùng nó làm chi.

Nhiều khi vì cầu sống cho một con người mà giết đi thêm những con vật sắp tuyệt chủng, hay những con người khác phải chịu thiệt thòi. Như vậy là tạo thêm nghiệp, tạo thêm nợ máu, chứ có ích chi.

– Bác biết sao không, thà mình bắt lầm còn hơn bỏ sót. Lúc đó anh chị giận bác lắm, cứ khuyên anh chị về ăn chay, buông bỏ bớt công việc, học cách thở và cười… Người ta chết đến nơi mà còn thở còn cười.

Bác còn nói: Những phương pháp đó phản khoa học. Nếu phản khoa học, sao trên báo chí, truyền hình, hay trên internet người ta lại chia sẻ cho nhau. Nào là cây A có thể chữa ung thư máu. Máu con vật B có thể chữa ung thư gan…

Bác còn nói: Không hiểu tại sao người ta cứ truyền tải và khẳng định cách điều trị nào đó mà không có chứng cứ, có lẽ là do lòng thương, nhưng nếu lòng thương mà không có hiểu biết thì sẽ thành đoạ đày và đau khổ. Bác còn nói: Một chiếc lá, một tiếng chuông, một câu Pháp cũng có thể chữa lành bệnh cho một người, nhưng phải đủ duyên và còn tuỳ thuộc vào nghiệp của người đó nữa. Bệnh nhân X dùng thuốc Y hết bệnh, không có nghĩa là tất cả bệnh nhân dùng thuốc Y sẽ hết bệnh.

Thử hỏi có giận không chứ? Trong khi người ta đang cầu sống mà…

Mình lại thở dài. Ba năm không quá dài trong một đời người, nhưng ba năm cũng đủ cho người ta chiêm nghiệm những mất mát vô thường, về tấm thân tứ đại. Nhưng không phải ai cũng đủ duyên để “thấy”.

Kết quả xét nghiệm của chị Lan hoàn toàn bình thường. Siêu âm tim, siêu âm bụng, Xquang phổi cũng bình thường.

Mình biết chẩn đoán gì đây? Suy nhược thần kinh? Trầm cảm? … Và loại thuốc nào được kê?

Hay là mình nói: Tâm bình muôn sự sẽ bình. Muốn thân bình, tâm phải bình trước.

Nhưng điều phục tâm nào dễ! Mình biết có rất nhiều bệnh không thể chữa lành được, và sẽ dẫn đến cái chết… nhưng trái tim và tâm hồn cần phải được điều trị để giảm nhẹ đi đau đớn!

Mình lại nhớ đến chú Năm, bị ung thư vừa mất. Khi mình đến thắp hương tiễn đưa thì bị vợ chú càu nhàu:

– Chồng tôi nghe lời bác sĩ về ăn chay, làm từ thiện, cúng dường cho chùa chiền thật nhiều, nhưng cuối cùng ổng cũng chết. Bác sĩ nói, “tâm tốt việc tốt số mệnh đổi được”, chẳng qua là lời nói suông. Có ung thư nào mà không chết, có ai sống trong đời này mà không chết? Vậy thì trước khi chết, sao không sống hưởng thụ cho đã đi, muốn ăn gì thì cứ ăn, muốn chơi gì thì cứ chơi…

– Cô đang trách cứ cháu à?

– Tôi … Tại tôi không cam tâm …

– Cháu nghĩ, chú đã kịp nói lời xin lỗi với những người mà chú đã làm tổn thương, và cũng kịp tha thứ cho ai làm tổn thương mình, đúng không? Đôi khi chúng ta quên nói lời cám ơn với cuộc sống với những người đã giúp chúng ta trên bước đường đời, cô ạ. Khoảng thời gian này, tuy ngắn ngủi, nhưng cháu nghĩ đã giúp chú bình tâm lại, sống thật nhẹ nhàng thanh thản. Khi mà chúng ta sống nhẹ nhàng thanh thản, chúng ta sẽ chết bình an.

– Ơ …

– Bệnh ung thư thì không thể nào cứu chữa, nhưng cháu nghĩ chú đã kịp cứu chữa trái tim của chính mình.

Nhìn dáng cô liêu xiêu đổ gục xuống bàn mà thương. Ngần ấy năm trời … Tình nghĩa vợ chồng … Sao mà không lưu luyến tiếc nhớ?

Rồi những khi đêm về, rồi mùa đông lặng vắng, rồi biết tìm đâu hơi ấm…

Trong khi tình yêu lại là một kho tàng kỉ niệm….
Có phải vì thế mà chúng ta đã bám quá chặt và rồi trách cứ ơn trên đã không nghe lời chúng ta khẩn cầu.

– Bác sĩ, nếu mọi sự như là một giấc mơ, vậy những chuyện cô chú làm, ăn chay tránh sát sinh, sống thiện, gieo những hạt giống tốt lành … đều là vô ích hay sao?
– Đúng, mọi sự đều như là một giấc mơ. Nhưng chúng ta có thể biến giấc mơ thành tích cực, trọn vẹn và dễ thương! Cô thấy không, chính cô chú đã làm cho giấc mơ của mình nên khác biệt, vì tình thương!

Lặng nghe mưa hát bên thềm.

Lặng nghe trời đất dỗ mềm lòng ta Trăm năm này cõi ta bà

Từ – Bi – Hỉ – Xả bao la duyên lành!

Thiệt, chỉ cần học và hành thâm được hạnh Buông Xả thôi, là đã có biết bao duyên lành rồi!

2 thoughts on “Chữa lành con tim (Nguyễn Bảo Trung)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *